Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn không biết nói gì nhìn Tịch Thần Hạn.
“Đúng....đi xa như vậy, chắc cũng đói rồi.” Vũ Tiểu Kiều ngượng ngùng hé môi, nhưng trong lòng cô lại oán thầm rốt cuộc Tịch Thần Hạn có ý gì vậy?
Kéo cô đi ở trong vườn hoa của trường giống như diễu hành thị chúng vậy, đi đường xa như vậy, bây giờ chỉ sợ rằng cả trường học đều biết anh đến trường rồi, hơn nữa cùng cô ân ái đi dạo, khiến bao nhiêu người phải ngưỡng mộ.
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Tịch Thần Hạn dịu dàng nở nụ cười, trong con mắt đen kịt giống như có thể vắt ra nước.
Toàn thân Vũ Tiểu Kiều trở nên nóng rực, dưới ánh mắt sáng quắc của anh khiến cô có chút bối rối, cô dè dặt nhìn đám bạn bàn đang quây đầy xung quanh ở phía xa một cái, cô khẽ nói lầm bầm một câu.
“Trường học không cho ra khỏi cửa, tôi vẫn nên không yêu cầu đặc cách thì hơn.”
Tịch Thần Hạn lại mỉm cười, anh yêu chiều xoa đầu của Vũ Tiểu Kiều, khiến đám bạn học ở xung quanh lại được một phen ngưỡng mộ.
“Biết bây giờ cô không thể ra khỏi cổng trường học, chúng ta đến nhà ăn của trường đi.” Tịch Thần Hạn cố ý cất cao giọng hơn để những người xung quanh nghe rõ.
Đám bạn học khẽ kêu lên, “Trời ơi, cậu Thần đến nhà ăn của trường học sao?”
Tuy đầu bếp nhà ăn của trường đại học Strickland đều là đầu bếp năm sao, nhưng ở trong mắt mọi người thì vẫn là nhà ăn.
“Cậu Thần cũng quá là thân thiện.”
“Mình yêu anh ấy hơn rồi.”
“Cậu Thần, cậu Thần, em yêu anh.....”
Tịch Thần Hạn lại thành công có thêm được vô số fan hâm mộ, khiến trong lòng của Vũ Tiểu Kiều rất nghi hoặc.
Thật không biết anh đến gặp cô, hay là đến để thu hút sự chú ý của đám nữ sinh kia.
Vũ Tiểu Kiều dịch chuyển bước chân của mình, cô nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, đi theo phía sau Tịch Thần Hạn.
Còn ở sau lưng bọn họ cũng có một “đội ngũ” vô cùng đông đảo đi theo, bọn đang không ngừng chụp bóng lưng của hai người bọn họ.
Đến nhà ăn, Đông Thanh nhanh chóng đóng cửa lại, chặn đám người đông như ong vỡ tổ đang xem náo nhiệt kia lại.
Đám bạn học vẫn không thôi, vẫn bò lên cửa kính nhà ăn để tha thiết nhìn vào bên trong.
“Cậu Thần nuông chiều Vũ Tiểu Kiều quá.”
“Biết Vũ Tiểu Kiều không thể rời khỏi trường liền cùng cô ấy đến nhà ăn để ăn.”
“Mình cũng sắp bị cậu Thần làm tan chảy rồi.....”
Nhà ăn vô cùng lớn lại trở thành buổi biểu diễn riêng của Tịch Thần Hạn.
Vũ Tiểu Kiều có chút căng thẳng, hai tay cô nắm chặt lại với nhau, lòng bàn tay ướt sũng, cô nhanh chóng tìm một vị trí cách cửa sổ kính xa nhất để ngồi xuống.
Tịch Thần Hạn thong dong bước đến, ngồi xuống phía đối diện Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Tịch Thần Hạn lấy một cái.
Cô nhận ra ánh mắt của Tịch Thần Hạn trở nên lạnh lẽo lộ ra mùi vị thẩm tra và tra hỏi, nên cô càng cúi đầu xuống thấp hơn.
Tịch Thấy Hạn thấy cô giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó đang đợi trừng phạt thì sự tức giận tích tụ trong lòng anh, đột nhiên lại tiêu tan đi một chút.
Anh khẽ than thở một câu, “Không muốn nói chuyện gì sao?”
Hai vai của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên trở nên run rẩy, “Cái đó....anh muốn ăn gì vậy?”
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn càng sâu thẳm khiến người khác sợ hãi hơn, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn, “Cô thấy sao?”
“Tôi, tôi....tôi cảm thấy anh muốn ăn....ăn thịt.” Vũ Tiểu Kiều lo sợ đến mức nói lắp, đôi mắt to của cô cũng không ngừng run rẩy.
Thấy cô ngây thơ đáng yêu như vậy, thì một chút sự tức giận còn sót lại trong lòng anh cũng hoàn toàn biến mất, khoé môi của anh thấp thoáng cong lên, ánh mắt trở nên ma mị.
“Ăn thịt của cô sao?”
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên đưa mắt lên nhìn anh, nhìn thấy ngọn lửa cháy đùng đùng trong đáy mắt anh thì nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Thịt của tôi.....không ngon đâu.....vẫn là ăn thịt lợn đi.” Cô thất vọng nói.
“Cô hình như học được cách thông minh rồi?”
“Hửm?” Vũ Tiểu Kiều ngớ người ra.
“Biết cách khiến tôi cảm thấy hứng thú rồi sao?”
“Tôi không có.” Cô lắc đầu.
“Mấy hôm không liên lạc với tôi, không phải là muốn lạt mềm buộc chặt sao?” Tịch Thần Hạn dựa lưng vào ghế, ánh mắt rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô, để lại một đường cong dịu dàng.
“.......”
Vũ Tiểu Kiều im lặng, cô cúi đầu xuống nhìn ánh sáng loang lổ mà ánh sáng để lại ở trên bàn, ánh mắt cô trở nên ảm đạm.
“Có phải là vẫn luôn mong chờ tôi đến tìm cô không?” Anh khẳng định nói.
Vũ Tiểu Kiều không trả lời, cô gật đầu theo bản năng, gương mặt cô lập tức trở nên đỏ ửng.
“Cái đó.....anh muốn ăn gì vậy? Tôi đi gọi món.” Cô hoảng hốt đứng dậy, nhưng bị Tịch Thần Hạn kéo lại.
“Cô đang trốn tránh chuyện gì vậy?” Giọng nói của anh trở nên lạnh lùng.
Trái tim của Vũ Tiểu Kiều trở nên run rẩy, cô nhanh chóng lắc đầu, “Tôi không có, tôi sợ anh.....sợ anh bị đói quá.”
Khoé mắt của Tịch Thần Hạn hơi co lại, sự tức giận lại được bộc phát từ trong lòng anh, sức lực ở bàn tay lớn của anh từ từ mạnh hơn.”
“Vũ Tiểu Kiều, cô tưởng rằng mánh khoé của cô có thể qua được mắt tôi sao?”
Tịch Thần Hạn đứng dậy, ánh sáng chiếu lên bóng lưng cao lớn của anh khiến bóng người anh đổ dài, bao phủ hoàn toàn lên người cô, cô phản ứng theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Anh ép lại gần cô một bước thì cô lại lùi về phía sau một bước.
Tịch Thần Hạn liếc đám người vây kín ngoài cửa sổ một cái, khoé miệng của anh nham hiểm cong lên, “Chắc không phải vì chuyện của Tào Xuyên mà cô lại cáu kỉnh với tôi chứ.”
Chuyện mà anh có thể nghĩ đến cũng chỉ có chuyện này mà thôi!
Trước đó Vũ Tiểu Kiều vì Ngô Kính cầu xin mà bị lung lay tư tưởng, muốn cầu xin cho Ngô Kính và Tào Xuyên, bị anh cương quyết từ chối.
“Với nền móng như nhà họ Tào, vốn không xứng để tôi ra tay, giẫm chết bọn họ, giống như giẫm chết một con kiến vậy!” Giọng nói của Tịch Thần Hạn trở nên hung ác.
“Tào Xuyên thông minh hơn cô, biết lợi dụng Ngô Kính để tấn công vào điểm yếu của cô.”
Vũ Tiểu Kiều cụp hai hàng lông mi dài của mình xuống, “Lẽ nào anh không có điểm yếu sao?”
“Tôi chưa từng để lại điểm yếu cho mình, điểm yếu là để lại vũ khí cho kẻ thù làm tổn thương bản thân mình.” Tịch Thần Hạn khẽ quát lên.
Trái tim của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên trở nên chua xót, “Điểm yếu không phải là vũ khí để người khác công kích anh. Mà là tình cảm động lòng thật sự.”
“Tôi không muốn anh báo thù nhà họ Tào, không phải là vì còn tình cảm với Tào Xuyên, cũng không phải là tôi ngốc, không hiểu cách phản kích! Mà là.....bởi vì Ngô Kính và con của cô ta.....”
“Tuy chuyện Ngô Kính và Tào Xuyên......phản bội tôi....nhưng nếu Ngô Kính thật sự có thể ở bên Tào Xuyên thì cô ta sẽ không bị mẹ tôi yêu cầu gả cho anh trai tôi nữa....”
“Dù sao từ bé đến lớn, chị em sống cùng nhau 20 năm, tôi cũng không hy vọng đời này của cô ta bị huỷ hoại.”
“Nếu như cô ta và Tào Xuyên chia tay, đứa bé không còn, mất đi sự đảm bảo, mẹ tôi nhất định sẽ ép cô ta gả cho anh trai tôi....Ngô Kính rất có tâm tư, cô ta sẽ hận chúng ta....Anh trai tôi không có khả năng tự bảo vệ, Ngô Kính ở bên cạnh anh tôi thì sẽ là một quả bom hẹn giờ.”
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn trở nên lấp lánh.
Anh ta không ngờ rằng Vũ Tiểu Kiều lại suy nghĩ sâu như vậy.
Loại người như Ngô Kính, nếu như ép buộc cô ta ở bên Vũ Thanh Tùng, chỉ sợ cô ta thật sự sẽ làm ra chuyện làm tổn thương Vũ Thanh Tùng.
“Tôi không tuyệt tình như anh, tôi có rất nhiều điểm yếu. Tôi có người tôi phải bảo vệ, tôi không thể nào tuỳ ý làm bậy được.”
Ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều sáng quắc nhìn vào đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của Tịch Thần Hạn, khiến trái tim của Tịch Thần Hạn đột nhiên trở nên buồn bực.
Người phụ nữ này bảo vệ nhiều người như vậy, vậy thì anh ở trong lòng cô được coi là loại nào?
Là một cái cây lớn được cô dựa vào sao? Hay là hổ sói để mà phải đề phòng khắp nơi vậy?
“Nhiều ngày như vậy, không liên lạc, cô không muốn nói chút gì về điều này sao?” Anh rất muốn nghe một câu giải thích của cô.
“Tôi....không có gì để nói.” Cô tránh né ánh mắt của anh, nhưng Tịch Thần Hạn thì rất tức giận.
Anh nắm chặt vai của cô, kéo thẳng cô vào trong lòng, anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
“Không có gì để nói, vậy thì không cần nói nữa.”
“Ừm.....”