Sự phản ứng lanh trí của Vũ Tiểu Kiều khiến mọi người tâm phục khẩu phục, không còn có bất kì sự chê trách nào nữa.
Đường Khải Hiên đứng ở chỗ không xa, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Anh ta sớm đã ở nhà hàng Mirosi chứng kiến sự lanh trí của Vũ Tiểu Kiều khi đại chiến với Vũ Phi Phi và Bạch Lạc Băng, nhưng....
Bà nội Tịch lại chuẩn bị lì xì “100 nhân dân tệ” cho vợ tương lại của đứa cháu cưng của mình thì thực sự không thể nào nói nổi.
Lẽ nào bà nội Tịch thật sự không thích Vũ Tiểu Kiều sao?
Đường Khải Hiên nhìn về phía bà nội Tịch, thấy bà lão cười hiền từ như vậy, trên khoé mắt bà lão còn có đầy những nếp nhăn khi cười vui vẻ tạo ra, điều này không giống như làm ra vẻ vui vẻ.
Đường Khải Hiên có chút không hiểu, rốt cuộc bà nội Tịch đang nghĩ gì vậy?
Lẽ nào là dò xét Vũ Tiểu Kiều sao?
Bà nội Tịch lo lắng Vũ Tiểu Kiều ở bên Tịch Thần Hạn là vì tài sản sao?
Người khiến Đường Khải Hiên càng lo lắng hơn đó là Dương Tuyết Như.
Từ khi Vũ Tiểu Kiều xuất hiện ở trên lễ đính hôn thì sắc mặt của Dương Tuyết Như càng giống như bị mây đen che phủ, đặc biệt là sự lạnh lẽo trong đôi mắt của bà ta giống như muốn băm vằm Vũ Tiểu Kiều.
Đường Khải Hiên vẫn luôn biết, Dương Tuyết Như là một nhân vật không dễ chọc vào, bà ta có vô vàn thủ đoạn sau lưng, Tịch Thần Hạn mấy năm nay không biết có bao nhiêu lần gặp trắc trở do những thủ đoạn của bà ta gây ra.
Ngay trước hôm đính hôn một ngày, Dương Tuyết Như tìm Tịch Thần Hạn ăn cơm, không biết bà ta bỏ gì trong thức ăn mà khiến Tịch Thần Hạn bị hôn mê ngất đi, sau đó bị Dương Tuyết Như giam giữ trong khách sạn và cử người canh chừng.
Sắc mặt của Vũ Kiến Trung từ u ám chuyển sang tươi vui, ông ta lại rót thêm một cốc trà nữa, thúc giục Vũ Tiểu Kiều dâng trà cho Dương Tuyết Như.
“Tiểu Kiều, mau dâng trà cho mẹ chồng tương lai của con.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn Dương Tuyết Như một cái.
Tuy trên mặt Dương Tuyết Như lộ ra nụ cười đoan trang, nhưng sự lạnh lùng trong đáy mắt bà ta lại khiến người khác không kiềm được mà lạnh sống lưng.
Vũ Tiểu Kiều thận trọng đi đến trước mặt Dương Tuyết Như, kính cẩn lễ phép gọi một tiếng.
“Phu nhân Tịch, mời dùng trà.”
Dương Tuyết Như nhìn cốc trà nóng bốc khói nghi ngút trước mặt một cái, lại nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng của Vũ Tiểu Kiều một cái, bà ta đột nhiên bật cười.
“Đã trở thành vợ chưa cưới của Thần Hạn rồi, sao vẫn gọi ta là phu nhân Tịch vậy?”
Trái tim của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên đập một nhịp.
Đây là đang muốn cô gọi bà ta là mẹ sao?
Khoé miệng của Vũ Tiểu Kiều ngập ngà ngập ngừng, cô có chút căng thẳng.
Vũ Kiến Trung vội vàng cười thúc giục, “Tiểu Kiều, còn không mau gọi mẹ đi.”
Vũ Tiểu Kiều nắm chặt cốc trà, cô vẫn không cất tiếng gọi được, khoé mắt cô hơi khẽ liếc Tịch Thần Hạn, cô muốn xem anh có thái độ như thế nào.
“Tiểu Kiều, đây là mẹ của anh, từ nay về sau cũng là mẹ em.” Thái độ của Tịch Thần Hạn rất bình tĩnh, vốn không nhìn ra lúc này anh có ý nghĩ như thế nào.
Nhưng nếu anh đã nói như vậy thì Vũ Tiểu Kiều cũng chỉ có thể nghe theo.
Đúng lúc Vũ Tiểu Kiều chuẩn bị gọi Dương Tuyết Như là “mẹ” là Dương Tuyết Như bỗng nhiên cười và cất cao giọng lên.
“Được rồi, đừng gây khó dễ cho Tiểu Kiều nữa. Hơn nữa hai đứa chỉ mới đính hôn, còn chưa chính thức kết hôn, không vội chuyện thay đổi xưng hô.”
Tuy giọng nói của Dương Tuyết Như rất thân thiết, bà ta cười cũng rất hiền từ, nhưng lời nói này vẫn khiến trong lòng mọi người cảm thấy lạnh lẽo.
Mọi người đều nhìn ra, Dương Tuyết Như không thích cô con dâu tương lai này cho lắm.
Vũ Tiểu Kiều có chút ngượng ngùng, cô khẽ mỉm cười, “Thực sự cũng không vội.”
Ánh mắt của Dương Tuyết Như sắc như dao lướt qua trên người Vũ Tiểu Kiều, trong lòng bà ta cười mỉa một tiếng.
Cái gì mà hàng vạn người trên đời chỉ thua bởi một người.
Hay cho một con bé nhanh mồm nhanh nhẹn chỉ giỏi giảo biện!
Lúc này Dương Tuyết Như khẳng định rằng, lì xì 100 nhân dân tệ của bà nội Tịch là đang chê bai Vũ Tiểu Kiều.
Ngay cả bà nội Tịch cũng chê bai thì bà ta không cần thiết phải có thái độ tốt với Vũ Tiểu Kiều.
Nhưng ở trước mặt nhiều người của các giới như vậy thì Dương Tuyết Như vẫn phải giữ gìn thể diện của nhà họ Tịch, không thể quá khinh thường Vũ Tiểu Kiều được.
Dương Tuyết Như từ từ bước lại gần hai bước, bà ta nhấc tay lên vuốt ve mái tóc dài của Vũ Tiểu Kiều, nhà ta nở nụ cười vô cùng hiền từ lại gần bên tai Vũ Tiểu Kiều, khẽ nói.
“Có phải cảm thấy rất thất vọng không? Haha....”
Sống lưng Vũ Tiểu Kiều lạnh toát, “Vẫn ổn ạ, không phải rất thất vọng.”
“Nhưng rất biết điều, điểm này thực sự mạnh hơn rất nhiều so với Vũ Phi Phi.” Dương Tuyết Như nhìn về phía Tịch Thần Hạn, trong đôi mắt tràn ngập ý cười của bà ta lại đang có một cơn tức giận đang được cố gắng kiềm chế.
“Thần Hạn, rõ ràng mẹ đã nói, bảo con hôm nay mặc bộ đồ tây màu trắng mà nhà thiết kế đích thân may theo kích cỡ của con, con cũng đã đồng ý với mẹ rồi, sao cuối cùng lại mặc bộ đồ tây màu đen đã lỗi mốt này vậy?”
Tiếp đó, Dương Tuyết Như lại cười mỉa một tiếng, “Cố ý khiến mẹ tức giận đúng không?”
“Mẹ nói nặng lời rồi, con vẫn cảm thấy bộ đồ tây màu đen bình thường này vừa vặn và thoải mái hơn.” Tịch Thần Hạn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều cảm nhận được Dương Tuyết Như có ý thù địch với cô, ngón tay mảnh khảnh của cô càng nắm chặt bàn tay của Tịch Thần Hạn hơn.
Dương Tuyết Như nhìn đôi mắt giống hệt như ánh trăng của Tịch Thần Hạn thì nở nụ cười, “Thần Hạn thích là tốt. Thần Hạn thích thì mẹ cũng thích.”
“Mẹ tuyệt đối đừng tức giận, cho dù hôm nay con mặc màu trắng hay là màu đen thì con vẫn là con, là đứa con trai khiến mẹ cảm thấy tự hào.”
Dương Tuyết Như và Tịch Thần Hạn ôm nhau một cái khiến mọi người lại được một phen ngưỡng mộ.
Phu nhân của nhà họ Tịch và cậu Thần của nhà họ Tịch quả thực là biểu tượng của mẹ hiền con thảo, đặc biệt là khi bọn họ nhìn nhau, nếu như không phải biết bọn họ là mẹ con thì còn tưởng rằng bọn họ là hai người đang yêu nhau nồng nhiệt.
Nhưng mọi người lại nhìn ra cơn sóng ngầm đang cuộn trào dữ dội của Dương Tuyết Như giành cho Vũ Tiểu Kiều.
Trong lòng mọi người xôn xao suy đoán, chỉ sợ rằng cuộc đính hôn của cậu Thần và Vũ Tiểu Kiều không được lâu, vốn không đi được đến cuối cùng.
Vũ Tiểu Kiều nhìn Tịch Thần Hạn ở bên cạnh, cô sớm đã căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nếu như không phải vẫn luôn cố gắng chống cự thì chỉ sợ cô sớm đã mềm nhũn ngã xuống rồi.
Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với trường hợp như thế này.
Còn những người trước mặt đều là những nhân vật lớn gặp trên báo hoặc trên tivi, lúc này cô leo lên ngang tầm với bọn họ, khiến cô vẫn luôn hốt hoảng giống như nằm mơ, có thể duy trì sự cẩn trọng thoả đáng không xảy ra lỗi gì đã là cực hạn của cô rồi.
Đúng lúc này có phóng viên đưa ra câu hỏi.
Ngành phóng viên, giỏi nhất là xem sắc mặt để làm việc, cũng giỏi nhất nhận định tình hình, khi phát hiện chỗ dựa của bạn không vững chắc thì giẫm đạp lên bạn còn tàn nhẫn hơn bất kỳ ai.
“Cô Vũ, trước đó cô vì tin đồn tình ái với cậu Thần mà bị nhà họ Tào từ hôn. Vậy lúc đó cô đã hẹn hò với cậu Thần thì tại sao lại đồng ý chuyện hôn sự với nhà họ Tào vậy? Cô làm như vậy đối với nhà họ Tịch mà nói liệu có phải là sự sỉ nhục không?”
“Cô Vũ, mọi người đều nói cô là người thứ ba chiếm được thế nên được làm vợ, cô có nên giải thích một chút không?”
“Cô Vũ, trước đó cô bị từ hôn, liệu nhà họ Tịch có thừa nhận một cháu dâu bị người ta từ hôn hay không?”
Vũ Tiểu Kiều nhìn vào đám phóng viên đưa ra từng câu hỏi đáng ghét kia thì đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an.
Tình hình như thế này, cho dù cô có ba hoa chích choè thế nào thì mọi người cũng sẽ không tin.
Bởi vì mọi người đều cảm thấy, nhà họ Tịch ngoại trừ Tịch Thần Hạn thì đều không có ai thừa nhận cô.
Nhưng trong lòng Vũ Tiểu Kiều lại cảm thấy chỉ cần Tịch Thần Hạn luôn đứng về phía cô thì đã đủ rồi.
Cô nắm chặt tay của Tịch Thần Hạn, coi anh như tất cả sức lực và chỗ dựa của mình.
Tịch Thần Hạn kéo cô vào trong lòng, ánh mặt lạnh lùng như muốn giết người đảo qua đám phóng viên một cái.
Hội trường huyên náo bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
“Ai dám nói người phụ nữ của tôi.” Tịch Thần Hạo bá đạo và lạnh lùng nói.
Xung quanh liền trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều lặng lẽ im miệng lại.
Đúng lúc này bà nội Tịch đứng lên đi đến trước mặt Vũ Tiểu Kiều, bà lão tháo sợi dây chuyền ru-bi trên cổ mình đeo lên cổ Vũ Tiểu Kiều.
Mọi người đột nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, xung quanh vang lên tiếng hít thở.