Vũ Kiến Trung thấy bà nội Tịch thích Vũ Tiểu Kiều thì vui đến mức mặt mày hớn hở.
“Tiểu Kiều, còn không không mau dâng trà cho bà nội.” Vũ Kiến Trung nhanh chóng rót một cốc trà đưa vào tay Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều cầm lấy cốc trà nóng, gọi một tiếng bà nội.
Bà nội Tịch nhận lấy cốc trà, cười haha uống một ngụm.
“Cháu ngoan!”
Bà lão còn chưa kịp ngăn cản thì người giúp việc ở bên cạnh đã đưa lì xì sớm được chuẩn bị ra.
“Cám ơn bà nội.” Vũ Tiểu Kiều nhận lấy lì xì.
Mọi người xôn xao nhìn cái lì xì mỏng dính trong tay Vũ Tiểu Kiều, khẽ nói.
“Xem ra không phải rất nhiều.”
“Chỉ sợ lão phu nhân Tịch không hài lòng cháu dâu tương lai này cho lắm.
“Nhưng bây giờ chuyện đã đến nước này thì cũng không thể nói điều gì.”
“Có thể bên trong nhét một tấm chi phiếu cực lớn cũng nên.”
Mọi người nhao nhao ngẩng đầu mong chờ, bọn họ rất muốn biết, rốt cuộc bên trong lì xì có bao nhiêu tiền?
Bởi vì số tiền ít hay nhiều thì quyết định địa vị của Vũ Tiểu Kiều ở nhà họ Tịch là cao hay thấp, cũng có thể để mọi người suy nghĩ xem sau này nên có thái độ nào hay dùng bao nhiêu sự nhiệt tình để đối xử với thị trưởng Vũ.
Bố vợ đích thực của cậu Thần của Kinh Hoa.
Mấy phóng viên cầm máy ảnh lên ngắm vào Vũ Tiểu Kiều, “Cô Vũ, cô có tiện mở lì xì để chúng tôi chụp ảnh được không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, phải chụp ảnh để làm kỉ niệm.” Không biết là ai hét lên một câu.
“Lì xì của lão phu nhân Tịch thì bắt buộc phải chụp ảnh để đăng lên báo.” Mọi người xôn xao hùa theo.
Vũ Tiểu Kiều từ từ mở lì xì ra.
Khi cô rút tờ tiền để trong lì xì ra thì tất cả hội trường đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Mọi người im lặng được ba giây thì một rừng tiếng cười giễu cợt huyên náo bỗng vang lên.
“Hoá ra đây là địa vị của con gái thị trưởng Vũ ở trong lòng lão phu nhân Tịch.”
“Haha.....”
“Cũng quá mất thể diện rồi.”
Vũ Tiểu Kiều nắm chặt tờ tiền 100 nhân dân tệ trong tay, cô cũng mặt to tía tai ngượng ngùng.
*100 nhân dân tệ khoảng 330000 tiền Việt.
Cô cũng tuyệt đối không ngờ đến bên trong lì xì mà bà bà nội Tịch cho cô vào ngày đính hôn chỉ để có 100 nhân dân tệ.
Ở trước mặt nhiều giới như vậy thì 100 nhân dân tệ này rõ ràng là sự rất châm biếng.
Bà nội Tịch là người nắm quyền cao nhất của nhà họ Tịch, người có thân phận như bà lại cho cháu dâu lì xì có 100 nhân dân tệ cỏn con, ngoài việc chê bai và không thừa nhận thì còn có thể là cái gì chứ?
Vũ Tiểu Kiều cắn chặt môi, hơi hơi cúi đầu, bên tai cô đều những tiếng nói thầm thì của đám người kia.
“Trước đó cô ta bị nhà họ Tào từ hôn, bây giờ lại leo lên cậu Thần của Kinh Hoa, còn tưởng rằng nhà họ Tịch sẽ thích cô ta sao?
“Tuy mẹ cô ta là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, cũng được coi là người trong giới thượng lưu, nhưng mấy năm nay cũng không có sản phẩm gì nổi tiếng, đặc biệt là so với nhà quyền thế bậc nhất như nhà họ Tịch thì chỉ là một hạt cát trên sa mạc.”
“Tiệc đính hôn hôm nay, một buổi tiệc quan trọng như vậy mà mẹ cô ta cũng không đến.”
“Sự chê bai rõ ràng như vậy mà thị trưởng Vũ lại không nhìn ra sao?”
“Haha.....100 nhân dân tệ, đây là đang đánh vào mặt sao?”
Vũ Tiểu Kiều có chút mất tự nhiên, nhưng bà nội Tịch lại cười vô cùng hiền từ và thân thiết nhìn cô, mặt bà lão tỉnh bơ, không rõ ý tứ của bà thế nào.
Nếu lì xì đã đưa rồi thì bà lão cũng muốn xem phải ứng của Vũ Tiểu Kiều.
Sắc mặt của Vũ Kiến Trung cũng trở nên khó coi.
Lúc nãy ông ta còn tưởng rằng Vũ Tiểu Kiều được lòng bà lão, nên cảm thấy vô cùng vui mừng, nhưng bây giờ sắc mặt ông ta hết xanh lại xám nhìn Vũ Tiểu Kiều, trong đáy mắt ông ta cũng lộ ra sự chê bai.
Ông ta thật sự quá ngây thơ rồi!
Lại còn hy vọng đứa con gái được nuôi ở bên ngoài sẽ mang lại cho ông ta thêm vinh dự.
Cuối cùng lại bị nhục nhã một trận.
Tôn Hồng khẽ hừm hai tiếng, “Thật là xấu hổ, hừm, 100 nhân dân tệ sao? Cho ăn mày thì ăn mày cũng còn chê ít.”
Đáy mắt Dương Tuyết Như cũng xoẹt qua một tia u ám.
Tuy bà ta không biết bà nội Tịch có ý gì, nhưng rất rõ ràng là bà nội Tịch cũng không thích Vũ Tiểu Kiều này.
Dương Tuyết Như ngẩng đầu lên, khắp người tràn ngập sự tôn quý, ánh mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều càng trở nên khinh thường hơn.
Leo lên giường, mập mờ với biết bao nhiêu đàn ông, rắp tâm dụ dỗ, sử dụng thủ đoạn.....
Nhiều nhãn mác nhạy cảm như vậy, tất cả đều dán lên người cô, thật là khiến người khác không thể yêu thích nổi!
Người lại, Tịch Thần Hạn lại rất yên tĩnh, ánh mắt bình tĩnh như nước, không có một gợn sóng nào, anh yên lặng nhìn Vũ Tiểu Kiều, hình như đang đợi điều gì đó.
Tiếng cười giễu cợt ở xung quanh vẫn đang tiếp tục vang lên.
Mọi người đều đang nói xem Vũ Tiểu Kiều thảm hại xử lý như thế nào.
“Nếu là tôi thì chắc chắn bây giờ sẽ quay người rời đi, tiếp tục đứng ở đây thì chỉ bị mất thể diện, khiến người khác xem chuyện cười.”
“Nhà họ Tịch không tiện đuổi cô ta trước mặt mọi người, cô ta còn không tự hiểu sao?”
“Haha....phải nói như thế nào nhỉ? Sao cô ta có thể leo lên cậu Thần của Kinh Hoa chứ? Chắc chắn là dựa vào khả năng không biết xấu hổ và cái mặt dày của cô ta.”
“Suỵt, nói nhỏ thôi. Bây giờ cô ta là vợ chưa cưới mà cậu Thần chỉ định rồi.”
Vũ Tiểu Kiều từ từ nắm lì xì trong tay, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt đã nở ra nụ cười xinh đẹp rung động lòng người rồi.
Mọi người xung quanh lại được một phen thổn thức.
“Cô ta lại có thể cười được, da mặt đúng là dày hơn bình thường.”
Vũ Tiểu Kiều không quan tâm đến mấy giọng nói kia, cô hơi hơi cung kính cúi đầu với bà lão, giọng nói không to cũng không nhỏ, giọng nói đúng mực, cười nói.
“Cảm ơn lì xì của bà nội! Bà nội khen ngợi và đánh giá cháu cao như vậy, Tiểu Kiều cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ hoàn toàn không nhìn ra, lì xì chỉ có 100 nhân dân tệ cỏn con ngay cả ăn mày cũng không thèm này, rốt cuộc có điểm nào là đang khen ngợi người khác?
Tịch Thần Hạn cũng không hiểu được, liền lên tiếng nói, “Tiểu Kiều, em nói xem bà nội đang khen em cái gì vậy?”
“Bà nội là đang muốn nói trên đời có hàng vạn người nhưng anh chỉ thua bởi em đó.”
Vũ Tiểu Kiều vẫy vẫy tờ 100 nhân dân tệ trong tay, nghiêng đầu nở nụ cười, trong đôi mắt cô toả ra tia sáng lấp lánh
“Trên đời có hàng vạn người nhưng anh chỉ thua bởi em?”
Tịch Thần Hạn khoanh tay trước ngực, lông mày hơi nhếch lên, “Đây lại có ý gì vậy?”
Lòng tò mò của mọi người đều đang trỗi dậy, mọi người xôn xao nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều để đợi Vũ Tiểu Kiều cho một đáp án chính xác và hợp lý.
Đương nhiên, những người này ở bên trong thì muốn xem chuyện cười hơn, bọn họ đều muốn xem cô rốt cuộc dùng cách gì để xử lý.
“Thế giới lớn như vậy, người cũng nhiều như vậy, nhưng anh chỉ thua bởi mình em.”
Vũ Tiểu Kiều yêu thương nồng nàn nhìn Tịch Thần Hạn, cô nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa tình cảm, trong đáy mắt của cô tràn ngập tình cảm chân thành.
Tâm trạng Tịch Thần Hạn trở nên rung động.
Nếu như không phải ngại bây giờ đang đông người thì anh thật sự muốn kéo cô vào lòng rồi hôn cô ngấu nghiến.
“Thực sự chỉ thua bởi một mình em.” Tịch Thần Hạn dịu dàng nói.
Vũ Tiểu Kiều đỏ ửng mặt, cô xấu hổ hơi cúi đầu xuống, “Phải thua cả đời đấy nhé.”
“Nhất định.”
Tịch Thần Hạn từ từ đưa tay lên khẽ vuốt ve gương mặt đỏ ửng của cô, anh khẽ đặt một nụ hôn lên cái trán trơn bóng của cô.
Mọi người nhìn cảnh hai bọn họ thể hiện tình cảm nồng nàn thì đều á khẩu không thể tin nổi.
Hoá ra, bà nội Tịch không phải chê bai Vũ Tiểu Kiều mà là khen ngợi cô.
Bà nội Tịch kinh ngạc nhìn Tịch Thần Hạn, tuy bà lão không biết bây giờ Tịch Thần Hạn chỉ diễn trò cho mọi người xem hay là như thế nào, nhưng sự dịu dàng không che giấu được và sự ấm áp không có một lạnh lùng nào trong đáy mắt đen kịt của anh thì khiến bà lão rất kinh ngạc, cũng rất vui mừng.
Hạn Nhi của bà lão, cuối cùng cũng mở lòng rồi sao?
Bà lão lại nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều, ánh mắt tràn ngập ý cười và sự khen ngợi.
Một cô gái bị nhiều người chỉ trích như vậy mà vẫn có thể giữ được đầu óc tỉnh táo, tự nhiên thoải mái phản ứng linh hoạt để tìm cơ hội xoay chuyển tình thế cho mình. Sự lanh trí và bình tĩnh này thực sự rất khó có được.
Bà lão gật đầu với Vũ Tiểu Kiều, “Nói hay lắm!”