Ánh sáng rực rỡ của buổi chiều tà sắp lặn nhuộm đỏ cả đường phố Tân Thành. Mọi thứ xung quanh dường như được bao phủ bởi một tấm mạn che mặt xinh đẹp.
Từ kính chiếu hậu, Diệp Thư nhìn thấy Cố Tả Thành đang liều mạng đuổi theo, tâm trạng bắt đầu hoảng hốt.
Mười năm tình cảm, cho dù có cứng rắn đến đâu, cũng không thể không có một chút cảm giác nào.
Huống chi, cô là thật lòng yêu anh ta, khiến cho tim đau đến tê tâm phế liệt.
Một câu "chúng ta bỏ trốn đi" của Cố Tả Thành ngay lúc đó đã đem những ngụy trang mạnh mẽ của cô tan thành mảnh vụn.
Diệp Thư dán khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên cửa kính xe. Cô nhìn chằm chằm vào Cố Tả Thành đang đuổi theo phía sau cho đến khi hình bóng ấy dần dần biến mất, không còn nhìn thấy nữa.
Hai tay cô ôm ở trước ngực, thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn, vẻ mặt bi thương không nói nên lời.
Quan Cửu liếc mắt nhìn Diệp Thư, nhíu mày: " Thịnh tiên sinh không thích những người dây dưa, không dứt khoát đâu. Từ đây đến Thịnh gia còn 1 tiếng nữa, tốt nhất là Diệp tiểu thư hãy đem những chuyện tình cảm trong quá khứ xử lý cho ổn thỏa đi."
Diệp Thư khẽ cau mày, đem tất cả màn xe buông xuống: " Yên tâm đi. Mặc dù tôi không phải là diễn viên nhưng cũng làm trợ lý cho ngôi sao được hơn nữa năm rồi. Loại chuyện diễn trò này coi như quen thuộc."
Diệp Thư cột mái tóc dài lại. Sự buồn bã trong mắt nhanh chóng biến mất, hiện lên vẻ sang trọng và tao nhã.
Quan Cửu hơi giật mình, sau đó liền an tâm.
1 tiếng sau.
Diệp Thư được đưa đến khu nhà cao cấp của Thịnh gia – Thịnh cảnh viên.
Người ta đồn rằng Thịnh cảnh viên ở Tân Thành rất đẹp. Cho đến tận bây giờ hiếm có ai được đặt chân đến.
Mỗi người ở đây khi ra ngoài đều kín tiếng. Tất cả mọi thứ ở nơi này đều giữ bí mật tuyệt đối. Vì vậy, Thịnh cảnh viên tự nhiên đã trở thành nơi mà người ta thường tưởng tượng về một cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp.
Diệp Thư nâng chiếc váy xếp ly màu xanh lam lên và bước ra khỏi xe bảo mẫu màu đen.
Các phiến đá xanh với các họa tiết hình học có tông màu đen và trắng đang uốn lượn về phía trước.
Ở cuối con đường, có một ngôi biệt thự màu đen trắng nổi bật khiến cho người ta có chút áp lực.
Nó hoàn toàn không chút liên quan nào đến vẻ tráng lệ trong trí tưởng tượng của Diệp Thư.
Nếu có thì chính là cảm giác lạnh lẽo.
Diệp Thư không khỏi run rẩy. Cô liếc nhìn bức tường màu trắng vây quanh để che đi mọi thứ trong này, cảm thấy như mình bước vào nhà tù.
Bước vào biệt thự, từ đầu đến cuối đều là những họa tiết hình học với tông màu trắng đen.
Sàn nhà, vách tường, tay vịn cầu thang, những nơi mà mắt có thể chạm tới, trừ màu đen ra thì là màu trắng.
Rõ ràng đang là giữa tháng bảy, Diệp Thư vẫn cảm thấy ớn lạnh thấu xương.
Cô vô thức siết chặt hai cánh tay và xoa bóp.
Đây là Thịnh cảnh viên, nơi mà hầu hết mọi người ở Tân Thành này đều muốn đặt chân đến. Chẳng trách mọi người đi ra từ nơi này rất thận trọng và không muốn nhắc đến.
Trong biệt thự to lớn như vậy, ngay cả một người hầu cũng không có, bước vào bên trong còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân của mình, thậm chí mơ hồ có tiếng vang.
Diệp Thư không thể tưởng tượng được cuộc sống của những người sống ở nơi đây sẽ như thế nào.
" Thịnh tiên sinh đang đợi cô ở lầu hai." Quan Cửu đưa Diệp Thư đến phía trước cầu thang xoắn ốc màu trắng thì dừng lại, không đi về phía trước nữa.
Điều này làm cho Diệp Thư cảm thấy khẩn trương hơn, nhưng cô đã không còn đường để lui nữa rồi.
Diệp Thư buông hai tay xuống, cố gắng giữ bình tĩnh, từng bước một đi lên lầu.
Trên tầng hai, cửa của phòng ngủ chính đang mở ra.
Bên trong, người đàn ông đang ở bên bàn làm việc cúi đầu, chăm chú xem xét tài liệu.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh không ngẩng đầu lên mà chỉ về phía cái túi da bên cạnh bàn: " Bổ sung bản thỏa thuận. Cô xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên."
Diệp Thư bước vào nhìn bốn phía xung quanh. Trong phòng, màu đen so với màu trắng còn nhiều hơn. Thậm chí cô nghi ngờ, nếu không phải vì ánh sáng quá ít, Thịnh Thiếu Sâm sẽ trang trí toàn bộ bằng màu đen.
Giống như ba lần ngắn ngủi khi cô gặp anh. Mỗi lần, anh đều mặc một bộ đồ đen tuyền.