" Tử Phong, Tử Phong con đang làm cái gì vậy? Anh Tả Thành chỉ là phạm phải lỗi mà bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ phạm phải mà thôi. Hơn nữa, anh ấy vừa mới bồi thường tiền cho chị con, chị ấy cũng nhận rồi đấy. Muốn mẹ nói, trong chuyện này, người sai thì chính là chị của con đó. Tả Thành tốt như vậy, người trưởng thành ai cũng biết nắm chặt!"
Ôn Mỹ Lan vội vàng tiến lên kéo Diệp Tử Phong.
Quý Xuân Thi cũng vội vàng tiến lên. Bà vừa kéo vừa mắng Diệp Thư: " Cô là cái đồ bất tài, đã đem tập đoàn Diệp thị của chúng ta dâng lên cho người ta còn chưa đủ hay sao? Bây giờ còn muốn hại cả Tử Phong nữa hả? Cút đi, cút nhanh đi!"
" Bà nội, mẹ, hai người làm sao lại không phân biệt phải trái như vậy? Chị đâu có làm sai cái gì? Người sai chính là tên khốn Cố Tả Thành này. Hai người đừng có ngăn cản con. Bây giờ, con phải đánh chết hắn!"
Diệp Tử Phong còn trẻ lại ngông cuồng,với từ nhỏ đã được nuông chiều thành thói quen nên không suy nghĩ nhiều chỉ một lòng muốn thay Diệp Thư trút giận.
Anh giống như con tiểu dã thú phát cuồng liều mạng đánh về phía Cố Tả Thành.
Diệp Thư có thể mặc kệ Ôn Mỹ Lan cũng có thể mặc kệ Quý Xuân Thi nhưng cô không thể để cho Diệp Tử Phong vì cô mà để lại vết nhơ.
Ai biết Cố Tả Thành có tức giận đưa Diệp Tử Phong vào cục cảnh sát hay không?
Diệp Thư ngăn cản ở trước mặt Diệp Tử Phong: " Tử Phong, nếu em yêu thương chị thì hãy ngoan ngoãn đến trường, trở thành người có tương lai. Sau này, chúng ta sẽ khôi phục Diệp gia."
" Chị!" Diệp Tử Phong không phục.
Cố Tả Thành lau máu khóe miệng, đứng dậy, cúi người nói với Diệp Thư: " Thư nhi, anh chỉ muốn cùng em ăn một buổi tối. Người một nhà hòa thuận, vui vẻ."
Người một nhà? Đến tận bây giờ mà bọn họ còn có thể nói ra ba chữ này? Thật là buồn cười!
Diệp Thư vừa định nói thì ngoài cửa đã vang lên tiếng còi xe.
Diệp Thư trực tiếp cầm hành lý đứng lên: " Gia đình của Cố thiếu gia ở bên cạnh, đi nhầm cửa không phải là thói quen tốt đâu!"
" Đúng vậy, nhà của anh là hai cái tên khốn Diệp Thắng Lợi và Diệp Tâm Ngữ kia. Anh không có nữa điểm quan hệ với chúng tôi, phi!" Diệp Tử Phong nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Cố Tả Thành.
Diệp Tử Phong thẳng tay đẩy Cố Tả Thành ra, cầm hành lý lên: " Chị, em tiễn chị!"
Diệp Thư cũng không từ chối. Hai chị em cùng nhau bước ra ngoài.
Quý Xuân Thi và Ôn Mỹ Lan sợ Cố Tả Thành sẽ ghi hận Diệp Tử Phong nên không ngừng nhận lỗi.
Cố Tả Thành nóng nảy đẩy bọn họ ra, vội vàng đuổi theo.
Vào tháng bảy, 5 giờ chiều, mặt trời bên ngoài vẫn còn chói mắt.
Cố Tả Thành bị ánh sáng màu xanh chiếu vào mắt, mở không nổi. Hắn đi qua chăm chú nhìn, toàn thân liền cứng đờ.
Trên tai của Diệp Thư chính là đôi bông tai màu xanh khảm kim cương, ngụ ý trong đó, hắn biết rất rõ.
Ngoài cửa, trên chiếc xe bảo mẫu màu đen, Quan Cửu thấy Diệp Thư đi ra, mở cửa bước xuống xe.
Bước tới trước, cầm lấy vali trong tay Diệp Tử Phong, cất vào ngăn sau. Sau đó, anh ta cung kính mở cửa xe , "Diệp tiểu thư, xin mời."
Diệp Thiến Thiến gật đầu, chuẩn bị lên xe.
Cố Tả Thành đột nhiên chạy tới, cầm lấy tay của Diệp Thư: " Thư nhi, anh đã suy nghĩ kỹ. Chúng ta bỏ trốn đi."
Bỏ trốn? Cố Tả Thành làm ầm ĩ nãy giờ chưa đủ hay sao?
" Anh cùng bác trai hứa hẹn phải cùng nhau đeo đôi bông tai này cho em. Hiện tại, bác trai đã mất. Lẽ ra, phải là anh....."
Thì ra là thế!
Ngón tay mảnh khảnh của Diệp Thư nhẹ nhàng vân vê đôi bông tai màu xanh có đính kim cương, cười nhẹ: " Đã quên nói cho Cố thiếu gia biết, vào lúc anh cùng Diệp Tâm Ngữ có quan hệ thân mật, tôi.....đã gả đi rồi."
Diệp Thư bình tĩnh kéo tay của Cố Tả Thành ra, cười châm biếm đóng cửa xe lại.
Xe bảo mẫu màu đen gầm rú rời đi.
Cố Tả Thành như hóa đá, đứng bất động tại chỗ. Nữa phút sau vẫn chưa nhút nhích.
Thì ra là cô ấy nói, đối với cô ấy không cần thiết, cũng không phải là lời nói lúc tức giận? Cô ấy thực sự đã đem chính mình gả đi.
Cố Tả Thành đột nhiên nhớ ra, anh còn chưa kịp hỏi cô, người ấy là ai?
Hắn ba chân bốn cẳng điên cuồng đuổi theo chiếc xe bảo mẫu màu đen kia.