Cố Thanh Trì một khi đã ra tay thì kết cục của lão trưởng phòng khỏi cần nói cũng biết được là vô cùng thảm.
Hóa ra hôm ở bữa tiệc kỉ niệm thành lập tập đoàn, có một vị tiểu thư nào đó sớm đã để mắt đến Đoàn Giai Kỳ. Nhưng Đoàn Giai Kỳ trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ, đối với người khác giới đến một cái liếc mắt cũng không thèm thì nói gì đến việc để cho cô nàng tiếp cận.
Mặc dù quan hệ hai nhà là quan hệ hợp tác làm ăn, mẹ của Đoàn Giai Kỳ trong một buổi tụ hợp với các quý phu nhân có lần nói đùa rằng muốn chọn vị thiên kim nọ làm con dâu, thành ra kể từ ngày đó cô ta liền tự xem mình là vị hôn thê của Đoàn Giai Kỳ, chỉ cần có bất kỳ cô gái nào đến gần Đoàn Giai Kỳ nửa bước cô ta liền để cho người kia có một kết cục vô cùng thảm.
Điển hình là Tần Thiên Lan vậy, hôm đó cô không những đến gần Đoàn Giai Kỳ mà là được Đoàn Giai Kỳ chủ động bắt chuyện, lại còn vô cùng thân thiết. Cô ta làm sao có thể bỏ qua được một người phụ nữ không biết từ đâu nhảy ra dành người với cô ta kia chứ.
Tần Thiên Lan nghe xong liền cả thán vô cùng, không ngờ đến Đoànb Giai Kỳ bình thường mặt than cấm dục lại có thể trêu ra một cổ hoa đào siêu cấp lớn như vậy.
"Thật là không nhìn ra nha."
Cố Thanh Trì nhìn bộ dạng ăn dưa đến mức no căng cả bụng của Tần Thiên Lan chỉ có thể cười dịu dàng, xem ra hắn cũng nên cho người đi diệt trừ đám hoa đào không biết từ đâu bay ra kia, tránh cho đến lúc đó lại chọc cô không vui.
"Em có phải là nhìn mặt các anh quen rồi nên không nhìn ra chút mị lực nào hay không?"
Tần Thiên Lan lúc này đang bắt chéo chân ngồi trên ghế sôn pha ăn dưa hấu, nghe đến những lời kia của Cố Thanh Trì miếng dưa thiếu chút từ trên tay cô rơi xuống đất, cũng còn may mắn nghị lực cô đủ mạnh, không có bị dọa.
"Tứ ca, anh đúng là rất có mị lực."
Tần Thiên Lan chỉ nói không câu đơn giản như vậy, nhưng mà ý tứ bên trong câu nói hoàn toàn không hề đơn giản chút nào.
Cố Thanh Trì quả nhiên là người hiểu cô nhất, chỉ cần một câu nói liền đoán ra được ý tứ bên trong, hắn mỉm cười vô cùng dịu dàng nhìn cô.
"Giữa anh và thư ký kia không có gì cả, đến mặt người ta tròn méo ra sao anh còn không nhớ. Đừng nghe lời đồn bậy."
Tần Thiên Lan không ngờ đến hắn thế mà lại nghe hiểu được ý tứ bên trong câu nói kia của cô, đã thế còn cùng cô giải thích, có phải là cô ăn nhiều dưa quá cho nên lúc này sinh ra ảo giác rồi hay không, chuyện tên này đột nhiên hiểu rõ phong tình như vậy thật sự có chút lạ.
Tần Thiên Lan lần này thật sự là bị dọa cho sợ rồi, đến miếng dưa đưa vào miệng chưa kịp nhai đã nghe câu kia khiến cô nuốt đến mắc nghẹn. Cố Thanh Trì thế mà lại vô cùng tự nhiên dỗ dỗ lưng cho cô, đã thế còn đưa nước cho cô nữa chứ, giọng điệu lại vô cùng ôn nhu.
"Cẩn thận, ống chút nước đi."
Khoan đã, Cố Thanh Trì hôm nay có chút lạ, nếu như nhớ kĩ lai thì từ lúc anh ta về đã vô cùng kì quái rồi, cô nhớ là bình thường vẫn luôn xưng "Tôi với Em" Lúc này lại đổi sang "Anh với Em" Không phải là ở nước ngoài bị đánh tráo rồi đấy chứ?
Tần Thiên Lan càng nghĩ càng sợ, càng sợ thì sắc mặt càng chuyển biến đến mức không khác gì cắc kè hoa. khi trắng khi xám khi lại đỏ.
Lúc này đã tái đến mức tựa như người bệnh sắp chết đến nơi, dọa cho Cố Thanh Trì cũng hoảng sợ.
Vừa rồi không phải còn đang tốt hay sao, sao đột nhiên sắc mặt lại trở nên tệ như vậy, hơn nữa Tần Thiên Lan không biết nghĩ gì, bất giác đã cách Cố Thanh Trì cả một khoảng xa.
"Tứ ca, tạm thời anh có thể cách em xa một chút hay không?" Tần Thiên Lan nhìn thấy Cố Thanh Trì định đến gần cô, liền đưa tay ra hiệu, còn lớn tiếng ngăn cản hắn.
"Thiên Lan em..." Cố Thanh Trì hoàn toàn không đi kịp suy nghĩ của Tần Thiên Lan, nên lúc này không hề biết trong đầu cô đang có suy nghĩ như vậy, nếu như biết hắn chắc chắn sẽ bất chấp hình tượng mà cười đến đau ruột mất thôi.
Rất lâu sau hai người cứ thế yên lặng nhìn nhau, mỗi người một góc không ai nói với ai câu nào, nếu như Cố Tư cùng với Lý An Kiều không về kịp đển ngăn cản bầu không khí quỷ dị này có thể cả hai người sẽ cứ như vậy đến tận sáng ngày hôm sau mất thôi.
"Anh, hai người đang chơi trò gì vậy?" Cố Tư nhìn hai sinh vật sống sờ sờ bất động ngồi hai đầu ghế nhìn nhau hoàn toàn không cách nào lý giải được hai cái con người bình thường không rời nhau nửa bước kia lúc này lại ngồi cách xa nhau như vậy.
Ngược lại Lý An Kiều còn tưởng rằng hai người đang chơi trò chơi, vô cùng vui vẻ muốn nhảy vào chơi cùng: "Cố tổng Tần tiểu thư hai người đang đấu mắt ạ?"