Tần Thiên Lan nhìn lão như nhìn một tên thiểu năng, ánh mắt cô chợt dịu dàng hơn không ít. Tùy tiện đáp lại trưởng phòng Lưu một tiếng.
"Ồ, vậy sao?"
Tần Thiên Lan vừa đáp xong, người đàn ông phía sau lưng trưởng phòng Lưu cũng đồng thời lên tiếng:
"Tôi em ai có lá gan dám đuổi người của tôi." Giọng nói Cố Thanh Trì lạnh lùng vô cùng, hắn thật sự rất tức giận. Cô gái mà hắn trân trọng thập chí đến nói nặng nửa lời cũng không nỡ, vậy mà cấp dưới của hắn hết lần này đến lần khác không những gây khó dễ cho cô, mà còn lớn tiếng với cô nữa.
Cho dù ngày hôm nay sau khi quay về có bị cô gái nhỏ trong lòng hờn giận thì hắn cũng muốn thay cô trút cơn giận này, cho dù hiện tại cô chỉ là đang diễn vai một đóa bạch liên hoa thì hắn cũng không muốn nhìn cô bị người ức hiếp được.
"Tứ ca, anh về rồi." Tần Thiên Lan nhìn người phía sau trưởng phòng Lưu còn không đợi tên trưởng phòng kia kịp quay đầu xem ai to gan dám ra uy với hắn thì lại nghe thấy cô gái đối diện dùng giọng điệu hết sức ngọt ngào nói với người kia, hơn nữa cái bộ dạng như hổ ra oai vừa rồi của cô hoàn toàn không thấy đâu nữa, mà thay vào đó là một tiểu bạch thỏ vô cùng ngoan ngoãn.
Lão Ta mặc dù bị khí thế của người phía sau dọa cho có chút sợ, nhưng còn chưa kịp quay đầu lại nhìn đã nghe thấy Tần Thiên Lan gọi người kia là Tứ ca, không biết dây thần kinh nào cho hắn cái can đảm, liền nghĩ người phía sau chẳng qua chỉ là anh trai của cô hoặc người nâng đỡ đưa cô vào làm, bất quá cũng chỉ ngan hàng hắn mà thôi.
Bằng không cô bị người cả phòng thiết kế ức hiếp hơn mấy tháng tại sao người kia mãi không chịu ra mặt kia chứ? Nghĩ thế hắn liền vô cùng can đảm, lấy lại dáng vẻ trấn định vừa rồi.
"Cô đừng nghĩ rằng anh trai cô đến liền có thể bảo vệ được cô, hiện tại cho dù Cố tổng có đến đi nữa cô cũng phải cuốn gói rời khỏi đây."
Trưởng phòng Lưu nói xong, liền cảm thấy ánh mắt Tần Thiên Lan nhìn hắn như thể một lời khó mà nói hết vậy. Thậm chí bầu không khí trong phòng làm việc cũng trở nên quái dị hơn bao giờ hết.
Hắn hoàn toàn không có cảm giác bản thân mình vừa rồi nói sai cái gì, bất quá trong lòng dâng lên một cổ bất an khó nói được thành lời.
Mà lúc này người trong phòng làm việc mặc dù đã ai về chỗ nấy, vô cùng có tính tự giác tiếp tục công việc nhưng tai lại không nhịn được hướng về phía ba người Tần Thiên Lan hóng chuyện, nghe thấy Trưởng phòng Lưu nói vậy, bọn họ thiếu chút đã cười lớn một trận. Bất quá vẫn là ngại sự có mặt cúa Cố Thanh Trì ở đây mà không cười chết lão ta.
Đúng là tên ngu mà, còn không biết gì sao lên được chức trưởng phòng được nữa, ngu chết đi được.
Trong lòng tất cả mọi người điều có cùng một suy nghĩ thậm chí ngay cả Tần Thiên Lan cảm như vậy.
"Vậy sao, nhưng mà rất tiếc tôi lại không phải là anh trai cô ấy, nhưng ngược lại có thể khiến cho ngài trưởng phòng đây cuốn gói ra khỏi công ty."
Lão trưởng phòng còn đang định quay lại hỏi cậu là ai mà dám cuồng vọng như vậy, nhưng ngay khi nhìn thấy người phía sau mình là ai, lão ta hơn nửa ngày cũng không nói được thành lời, đã thế còn trực tiếp quỳ xuống đất.
"Nhanh đỡ trưởng phòng Lưu đứng lên, nói gì thì ông ấy cũng là trưởng bối, đại lễ như vậy tôi không dám nhận."