“Oẹ…”
Tần Nguyệt ghé mặt vào toilet nôn thốc nôn tháo, toàn bộ những gì cô ăn vào buổi sáng đều bị ói hết ra.
Cơn nôn kích thích tuyến lệ, khiến đôi mắt cô trở nên khô khốc.
Tần Nguyệt vặn vòi nước, dùng sức súc miệng mình, sau đó lại cười tự giễu.
Tần Nguyệt ơi Tần Nguyệt, mày mù rồi nên mới đi coi trọng một tên cặn bã như vậy!
Cô đặt tay lên ngực trái, sau đó hung hăng đấm vào, chỉ có thân thể càng đau, thì tim mới bớt đau được.
Tư Kính Đường, tôi thề, đây là lần cuối cùng tôi đau lòng vì anh, sau này tôi sẽ không bao giờ thế nữa.
“Thân là trợ lý, sẽ không vì chút chuyện này mà đã chịu không nổi rồi chứ?”
Tần Nguyệt vừa đi ra từ toilet, cô đã lập tức nghe thấy giọng điệu trào phúng của Tư Kính Đường, động tác của cô khựng lại.
Tần Nguyệt nhìn người đàn ông đứng chắn ở phía trước, hờ hững đáp:
“Thực ra cũng không phải, chỉ là vì tôi không ngờ Tư tổng lại thích kiểu như vậy nên lần này trông thấy thì hơi bất ngờ, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Nghe thấy lời nói mỉa mai thâm sâu của cô, Tư Kính Đường không giận mà trái lại còn cười
Hắn tiến lên một bước nắm lấy cằm cô, nhìn gương mặt hao hao giống người trong quá khứ kia, giọng nói hắn trở nên khàn khàn:
“Dáng vẻ nhanh mồm dẻo miệng này của trợ lý Thẩm thật khiến ta người vừa ghét lại vừa thích.”
“Tư tổng quá khen, tôi chỉ hơi không hiểu, bên ngoài mọi người đều nói anh rất yêu vợ của mình, hóa ra lời đồn cũng chỉ là lời đồn, cơ mà Tư tổng yên tâm, tôi sẽ không hé lộ nửa lời ra bên ngoài đâu, đối với mọi người thì anh vẫn là một người chồng tốt chung thủy với vợ mình.”
Tần Nguyệt cong môi cười lạnh, lời nói lại sắc bén chói tai, sắc mặt Tư Kính Đường hơi trầm xuống, lực tay bóp cằm cô càng mạnh hơn.
Tần Nguyệt gần như cảm giác cằm mình sắp bị bóp nát thì lúc này, người đàn ông mới âm trầm nói bên tai cô:
“Đắc tội với tôi không tốt cho cô đâu, hơn nữa, cô không cần phải nhắc tới ả ta trước mặt tôi, đừng để tôi phải nói đến lần thứ ba!”
Tần Nguyệt đau đến mặt trắng bệch, cô dùng hết sức đẩy hắn ra, hờ hững đáp:
“Xin lỗi, tôi nhớ rồi, nếu Tư tổng không còn chuyện gì căn dặn thì giờ tôi lập tức đi thu dọn văn phòng của anh đây.”
Tư Kính Đường nhấp môi, vẻ mặt cực kì căng, nghe thấy lời cô nói thì chân mày hắn hơi nhíu lại.
Lúc Tần Nguyệt đi lướt qua người, chợt hắn lên tiếng:
“Không cần, cô tự sửa sang lại bản thân đi, lát nữa cùng tôi đến gặp một người.”