Những người đi lại chung quanh xa lạ đến mức khiến cô ưu phiền, Tần Nguyệt bèn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lúc Tần Nguyệt đang mơ màng sắp ngủ, chợt có người đến vỗ bả vai cô:
“Cô Thẩm, tỉnh dậy đi.”
Tần Nguyệt mệt mỏi mở mắt ra, thấp giọng hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Tư tổng gọi cô lên lầu.”
Cô chỉ mới ngủ được một tí, không những không thấy dễ chịu hơn mà ngược lại cả người càng uể oải, Tần Nguyệt cố gắng lấy lại tinh thần, gật đầu đứng dậy.
Thang máy lên đến tầng hai mươi tám, Tần Nguyệt mơ màng bước ra.
Cô chạy đến nhà vệ sinh rửa mặt trước, sau khi cảm thấy cả người tỉnh táo hơn rồi thì mới đi đến văn phòng của chủ tịch.
“Cốc cốc…”
Không có tiếng trả lời.
Tần Nguyệt nhíu mày, lại gõ cửa lần hai.
“Vào đi.”
Lúc này bên trong mới truyền ra tiếng nói của Tư Kính Đườngkhàn khàn, ko giống như trong quá khứ, giọng nói ấy có phần kì dị khó tả.
Chỉ là hiện giờ trạng thái của Tần Nguyệt đang không tốt lắm, cô nghe không ra sự khác biệt, chỉ biết có người nói vào đi, cô bèn lập tức đẩy cửa đi vào.
“Á… Tư tổng, anh, sao anh cho người khác vào vậy được.”
Tần Nguyệt mới cửa bước vào, cô lập tức nghe thấy một giọng nữ kiều mị vang lên, động tác của cô thoáng khựng lại.
Vừa nhấc mắt lên Tần Nguyệt liền nhìn thấy thấy hai người quần áo xộc xệch trên sô pha, cả văn phòng đều ngập tràn mùi tanh tửi sau cuộc yêu.
Đây đã từng là nơi mà cô tự tay bố trí cho Tư Kính Đường, mà lúc này, sau khi cô “chết”, Tư Kính Đường thế nhưng lại ôm người đàn bà khác làm ra loại chuyện ghê tởm tại đây.
Sắc mặt Tần Nguyệt tái nhợt, cô chỉ cảm thấy như mình vừa nuốt phải một con ruồi, dạ dày đều cuộn trào cả lên.
“Hóa ra là trợ lý Thẩm à, cũng đúng giờ lắm.”
Tư Kính Đường nhẹ nhàng đẩy người phụ nữ trong lòng ngực ra, trên mặt hắn lại không hề có chút tình cảm nào.
Đôi mắt nhìn chằm chằm Tần Nguyệt, vẻ mặt hết sức bình thản, thực hiện động tác kéo khóa quần lên một cách tao nhã, hắn thản nhiên nói:
“Cô dọn dẹp chỗ này trước đi.”
Tần Nguyệt không nói chuyện, cô vẫn luôn cúi đầu.
Thái độ dửng dưng ấy của cô khiến đáy mắt Tư Kính Đường hiện lên một tia tức giận.
Hắn tiến lên một bước, bóp cằm của cô, lạnh lùng hỏi:
“Trợ lý Thẩm, cô không thấy lời nói sao?”
Tần Nguyệt hất tay hắn ra, che miệng đáp:
“Chờ, chờ tí, tôi thấy gớm, muốn ói…”
Cô còn chưa nói dứt lời đã vội che miệng chạy ra ngoài.
Tư Kính Đường đứng tại chỗ siết chặt nắm tay, biểu cảm trên mặt thâm sâu khó đoán.