Vừa định cử động, khớp xương giống như bị gãy, cô đau đến mức hừ nhẹ một tiếng.
Động tác người đàn ông dừng lại, nhíu mày, thấp giọng nói:
"Sao vậy?"
"Anh thử bị trói suốt một đêm xem!"
Tần Nguyệt đáp một câu, cẩn thận cử động cánh tay.
Người đàn ông trong lòng hiểu rõ, trầm ngâm một chút, liền đưa tay kéo cánh tay cô ra.
Tần Nguyệt run người, đề phòng nhìn anh:
"Anh làm gì vậy?"
Người đàn ông không nói gì, dùng sức không nặng không nhẹ xoa ở khớp của cô, giúp cánh tay cứng ngắc của cô trở lại bình thường.
Thủ pháp vừa vặn, Tần Nguyệt thoải mái chỉ muốn rên hừ hừ, liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, bèn mở miệng ác độc nói:
"Không thể tưởng tượng được Văn tổng chẳng những có bản lĩnh trên thương trường, phương diện hầu hạ người khác cũng giỏi đến như vậy, sau này nếu công ty phá sản, đi làm tiểu đệ mát xa cho người ta cũng không đói chết được."
Người đàn ông nhìn cô, không những không tức giận, ngược lại còn gật đầu một cái rồi nói:
"Đề nghị này không tồi, tôi sẽ xem xét."
Người này, lại đúng là khó ưa!
Nói không lại, Tần Nguyệt dứt khoát ngậm miệng không lên tiếng.
Người đàn ông nhìn bộ dáng lười biếng này của cô, nhếch khóe môi, trong lòng đột nhiên xuất hiện hình tượng một con mèo Ba Tư, lười biếng nhưng lại cứ hết lần này tới lần khác bày ra vẻ kiêu ngạo.
"A... Tên khốn khiếp nhà anh!"
Vừa mới đặt tay lên cổ tay cô, con mèo Ba Tư liền trợn mắt kêu lên, vừa đẩy anh ra, vừa thở phì phò mắng:
"Anh cố ý có phải không!"
Người đàn ông nhất thời không quan sát, cả người ngã xuống dưới giường, bàn tay vô thức bắt được Tần Nguyệt.
Người kia không ngồi vững, liền bị người đàn ông kéo xuống, cả người cưỡi trên người người đàn ông, sống mũi nặng nề đập vào lồng ngực cứng rắn của anh.
"A, đau muốn chết!"
Cả hai đều ngã không nhẹ, chưa kịp ổn định đã nghe thấy một giọng nữ trung niên từ cửa truyền đến.
Cả hai đều sửng sốt, lần lượt nhìn về phía cửa.
Cửa phòng ngủ, một bà lão tóc hoa râm cầm theo một chiếc nạng đứng ở đó, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng ngạc nhiên.
Dường như trong sự ngạc nhiên còn có cả sự vui mừng, trong niềm vui toát lên chút mờ ám.
Vài giây sau, Tần Nguyệt cuối cùng cũng nhận ra bà lão này là ai, lập tức bất chấp đứng lên, xua xua tay nói:
"Không phải như bà thấy đâu ạ!"
"Ừm..."
Đôi tay Tần Nguyệt mất đi lực chống, trọng lượng cả người cô đều đè lên Văn Diễm, khiến nửa thân trên của người đàn ông vừa mới ngồi dậy, lại bị ngã thật mạnh xuống đất, đau đến rên ra tiếng.