Thân thể Tần Nguyệt run lên, lập tức nhả vết cắn ra, nhưng vẫn bướng bỉnh trừng anh.
"Họ Văn, có giỏi anh trói tôi cả đời đi, nếu anh không thả tôi ra, tôi sẽ cắn chết anh!"
Văn Diễm sờ sờ vết răng trên cổ, có chút ngứa ngáy, hẳn là bị rách da rồi.
Nhóc con này, vậy mà cắn cũng thật tàn nhẫn, không hề nhẹ chút nào.
Nghe cô đè dọa, không hiểu sao mà anh đột nhiên muốn cười.
Mà thực tế, anh cũng nở nụ cười.
Tần Nguyệt nhìn nụ cười chói mắt kia, nhất thời giống như bị giẫm phải đuôi, giương nanh múa vuốt:
"Khốn khiếp, anh cười cái gì!"
Người đàn ông chậm rãi thu lại nụ cười, ý cười trong mắt lại kéo dài không tan.
Sau đó dưới ánh mắt giận dữ của Tần Nguyệt, anh đưa tay ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng rơi ở bên tai cô:
"Nếu em còn không đứng đắn, tôi không thể đảm bảo tiếp theo mình sẽ làm ra chuyện gì."
Thân thể Tần Nguyệt run lên, hung hăng trừng anh một cái, nhưng thật sự không dám động đậy nữa.
Cô không thể không thừa nhận, nam nữ thật sự có chênh lệch, nếu Văn Diễm thật sự làm ra chuyện gì khác thường với cô, thì cô ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.
Lăn qua lăn lại cả đêm, Tần Nguyệt cũng rất mệt mỏi, tuy rằng trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng thân thể đã chống đỡ không nổi nữa rồi, chỉ chốc lát cô đã chìm vào giấc ngủ say.
Người đàn ông bên cạnh nghe hơi thở đều đều của cô, đột nhiên mở mắt ra.
Trong bóng tối, đôi mắt đen sâu không đáy tỏa ra một ánh sáng kỳ lạ giống như thú săn tìm thấy con mồi.
Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, Tần Nguyệt nhíu nhíu mày, từ từ tỉnh lại.
Ở chỗ xa lạ làm cho Tần Nguyệt theo bản năng sinh ra một tia sợ hãi, phát hiện cánh tay ấm áp đặt ở bên hông làm cho Tần Nguyệt trở nên cứng đờ.
Sau đó chuyện xảy ra ngày hôm qua mới nối đuôi nhau hiện lên trong đầu, cô nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này cô phát hiện hai cánh tay mình đều cứng ngắc, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đang ngủ với dáng vẻ hết sức tao nhã bên cạnh, cô lưu loát duỗi chân, đạp anh một cái!
Chẳng qua chân mới giơ ra đến giữa đường, đã bị người nào đó ngăn lại.
Tần Nguyệt nhìn người đàn ông đang nắm cổ chân mình, mắng một câu:
"Lão lưu manh, nhanh chóng cởi trói cho tôi, tay tôi sắp phế rồi!"
Người đàn ông buông tay ra, đôi mắt dần dần mở rõ, nhìn xuống cô, không nói gì, quay người cô lại, cởi trói.
Tay được buông lỏng, trong lòng Tần Nguyệt vui vẻ.