Trong lòng nghĩ đến con trai, nghĩ đến sự tự do, lại còn có ba tỉ rưỡi, trong mắt anh ta lộ ra tia hung dữ, cầm con dao ra đâm thẳng về phía Tô Vũ Đồng.
“Có người cướp túi!”
Khi con dao của anh ta sắp đâm vào eo của Tô Vũ Đồng, phía đường đối diện xảy ra vụ cướp giật.
Tô Vũ Đồng bị tiếng hô hoán giật mình quay người lại, phút chốc thấy Lý Đại Quang cầm dao phía sau mình.
“Cứu mạng!”
Cô tưởng rằng Lý Đại Quang cũng là tên cướp, sắc mặt thay đổi, lập tức quay người bỏ chạy.
Lý Đại Quang nào có chịu bỏ qua cơ hội tốt vậy, lộ hết sự hung tợn đuổi theo ngay tức khắc.
Tô Vũ Đồng làm việc quá sức, tối qua lại không ngủ đủ, chạy vài bước đã kiệt sức rồi, nhanh chóng bị Lý Đại Quanh đuổi kịp, thấy Tô Vũ Đồng gần ngay sát, mắt Lý Đại Quang đỏ ngầu, như một con hổ đói vồ lấy miếng mồi liền ấn cô xuống đất, lấy dao đâm.
Lúc này một chiếc xe xông đến, đèn xe rọi vào chói làm anh ta không mở được mắt, trong hoảng hốt anh ta mặc kệ dùng hết sức đâm xuống, Tô Vũ Đồng bị dọa mở to hai mắt, ra sức vùng vẫy.
Trong lúc vùng vẫy, con dao kia đâm vào túi cô.
Túi của cô là Nghiên Nghiên chọn, da bò chính hiệu, chất lượng cực kì tốt.
Nhát dao này của Lý Đại Quang tuy dùng rất nhiều lực, những cũng chỉ chọc được một lỗ nhỏ trên túi, làm sứt tí da của Tô Vũ Đồng.
Thấy Tô Vũ Đồng chưa chết, Lý Đại Quang vốn còn định đâm thêm nhát nữa, nhưng thấy có người trong xe xuống, anh ta bị dọa vội đứng dậy, cầm dao bỏ chạy.
“Cô không.... Cô Tô!”
Tiểu Vương gặp Tô Vũ Đồng hai lần, cho nên vừa nhìn là nhận ra ngay người nằm trên đất là cô, mặt hiện rõ sự ngạc nhiên, vội qua đỡ cô dậy.
Tô Vũ Đồng hoảng hồn vẫn chưa định thần lại nói với anh một tiếng: “Cảm ơn.”
Tiểu Vương thấy trên người cô không có vết thương nào lớn, chỉ có sắc mặt không được tốt, lập tức nhiệt tình hỏi thăm: “Cô Tô, vừa rồi rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Tại sao người đàn ông kia muốn giết cô?
Tô Vũ Đồng nhìn dấu vết bị dao chọc thủng trên túi xách, dùng tay sờ nhẹ, sau đó ngẩng đầu nói với Tiểu Vương: “Tôi gặp phải tên cướp, may mà gặp anh, không thì tối nay tôi mất mạng rồi, thực sự rất cảm ơn, đúng rồi, muộn như vậy, anh đi đây thế?”
Cô biết Tiểu Vương là tài xế của Mộ Diệc Thần, nhìn thấy xe phía sau, liền nghĩ Mộ Diệc Thần có trong xe không?
Tiểu Vương nghe Tô Vũ Đồng nói may mắn gặp được anh, ngại ngùng cười, nói: “Tổng giám đốc bảo tôi đến biệt thự cũ đưa ít đồ cho bà chủ, tôi vừa hay đi qua chỗ này, từ xa thấy có người đang đuổi theo cô, tôi liền lái đến.”
Tô Vũ Đồng nghe thấy thì ra Mộ Diệc Thần vô tình cứu cô một lần, tâm trạng hơi phức tạp.
Tại sao mỗi lần cô gặp chuyện, anh đều đúng lúc đến cứu cô, sự trùng hợp này thật không thể tin nổi.
Cười với Tiểu Vương nói: “Nếu anh còn việc phải làm, vậy tôi không làm lỡ thời gian của anh nữa, anh mau đi đưa đồ đi, trưa mai tôi mời anh ăn cơm, cảm ơn ơn cứu mạng của anh.”
Tuy hành động vô tình của Mộ Diệc Thần đã cứu cô, nhưng ra tay là Tiểu Vương, nên cảm ơn là điều nhất định phải làm.
Thấy Tô Vũ Đồng khách sáo như vậy, Tiểu Vương vội nói: “Cô Tô, mọi người đều là người của Hoa Thành, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm, cô không sao là tốt rồi, ăn cơm thì không cần, vậy tôi đi trước đây, tạm biệt.”
Anh từ sáng đến tối đều phải đi theo sếp, nào dám tùy ý ra ngoài ăn cơm, vì vậy ý tốt của Tô Vũ Đồng anh chỉ có thể nhận tấm lòng.
“Ừ, tạm biệt.”
Tô Vũ Đồng vừa nói với Tiểu Vương câu này, ứng dụng gọi xe trên điện thoại lập tức thông báo xe cô tìm đã sắp đến rồi.
Tiểu Vương nghe thấy tiếng thông báo của ứng dụng gọi xe, liền biết là có xe đến đón Tô Vũ Đồng, vẫy tay chào cô, lên xe đi.
Tiểu Vương đến biệt thự cũ đưa đồ xong, sau khi ra ngoài lập tức gọi điện cho Mộ Diệc Thần: “Tổng giám đốc, đồ bà chủ đã nhận được rồi.”
Mộ Diệc Thần nhìn đồng hồ treo trên tường, thời gian so với dự tính của anh muộn khoảng mười mấy phút, nhíu mày, lập tức không vui hỏi lại: “Trên đường đã làm gì?”
Thứ đồ đó là thuốc đặc trị bệnh dạ dày lâu năm, đưa đến phải ăn luôn, muộn một phút, mẹ sẽ chịu khổ thêm một phút.
Tiểu Vương nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của sếp mình, bỗng thấy phía sau linh lạnh lẽo, không dám nói dối, liền đem chuyện anh cứu Tô Vũ Đồng kể chi tiết rõ ràng.
“Tổng giám đốc, chuyện chính là như thế, tôi thực sự không cố ý làm lỡ thì giờ đâu.”
Sau khi nói xong, trong lòng anh thấp thỏm, im lặng nghe phản ứng của đầu bên kia điện thoại.
MộDdiệc Thần không ngờ Tô Vũ Đồng lại gặp phải chuyện như vậy, sự bực bội với Tiểu Vương đã giảm đi phân nửa, lạnh nhạt nói: “Không có lần sau! Sáng mai tám giờ qua đón tôi đi bệnh viện.”
Nghe tổng giám đốc tha thứ cho mình rồi, trái tim đang bị treo lên của Tiểu Vương lập tức rơi về vị trí cũ, vội nói vâng.
Sau khi Mộ Diệc Thần cúp điện thoại, tay ấn mở danh bạ điện thoại, trượt đến tên của Tô Vũ Đồng.
Lặng lẽ nhìn vài giây, tay vừa định gạt số đi, liền bị một tin nhắn ngăn lại.
Anh mở ra xem, là Châu Lệ Đồng gửi tin nhắn đến: Lucas, em vừa mới từ Hồng Kông bay về, sáng mai em qua ăn sáng, rồi cùng đưa Niên Niên đi bệnh viện nhé.
Mộ Diệc Thần xem xong tin nhắn, trên màn hình điện thoại gõ mấy chữ, trả lời: Được!
Thoát ra khỏi trang wechat, số điện thoại của Tô Vũ Đồng liền hiện lại trước mắt, anh ấn mở mục soạn tin nhắn đánh vài chữ, sau đó lại cảm thấy bản thân quái lạ, tiếp đến”cạch cạch cạch!” xóa hết đi, thu tay lại đặt điện thoại trên tủ ở đầu giường.
Thực sự quá buồn cười rồi, anh lúc nãy tại sao lại lo lắng cho Tô Vũ Đồng?
Sao anh có thể làm ra hành động đáng cười như vậy!
Cô bị bọn cướp cướp đồ hay không liên qua gì đến anh!
Mộ Diệc Thần tự cười nhạo mình, tắt đèn đi ngủ.
Khu Tinh Hải.
Lúc Tô Vũ Đồng trở về đã gần mười hai giờ, không dám để Nghiên Nghiên biết chuyện cô gặp cướp, sau khi vào cửa lập tức cầm chai cồn vào phòng xử lí vết thương ngoài da, sau khi xử lí xong liền lên mạng tìm số điện thoại bất động sản khuôn viên Đế Cảnh, chép xong mới đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tô Vũ Đồng vẫn như bình thường dậy từ rất sớm, làm xong bữa sang đặt trong nồi rồi cô đi ra ngoài.
Khuôn viên Đế Cảnh.
Sáng sớm Mộ Diệc Thần đã dậy rồi, ngồi ở ban công đọc báo, lúc này điện thoại reo lên, anh lấy ra xem, là trưởng phòng hậu cần gọi đến, lạnh lùng ấn nút nghe.
Điện thoại vừa nhấc máy, đầu bên kia truyền đến giọng kính cẩn của trưởng phòng hậu cần: “Tổng giám đốc Mộ, người phóng hỏa đã điều tra ra rồi, anh ta tên Lý Đại Quang, nhưng...”
Nghe thấy giọng anh do dự, Mộ Diệc Thần lạnh lùng nói hai chữ: “Tiếp tục!”
Trưởng phòng hậu cần không dám chần chừ, báo cáo tiếp: “Nhưng sáng nay chúng tôi vừa đến gần nhà anh ta, anh ta liền nhảy lầu rồi!”
Kết quả này làm Mộ Diệc Thần có chút bất ngờ, ánh mắt sang lấp lánh hơi lạnh đi, ra lệnh: “Tiếp tục để người điều tra, tất cả tư liệu liên qua đến Lý Đại Quang, các khoản thanh toán ngân hàng, nợ nần, bất động sản, tất cả đều không được bỏ qua!”
Điều này cũng quá kì lạ, sớm không nhảy muộn không nhảy, đúng lúc này lại nhảy, chuyện ở trong đó e là không đơn giản.
“Vâng, tổng giám đốc Mộ!”
Trưởng phòng hậu cần lập tức kính cẩn đáp.
Cúp điện thoại, ánh mắt Mộ Diệc Thần tối lại.
Rối cuộc là ai ở sau lưng điều khiển!
“Sếp, cô Châu đến rồi!”
Lúc này vệ sĩ đến trước mặt anh, cúi đầu kính cẩn nói.
Mộ Diệc Thần nghe thấy Châu Lệ Đồng đến, sắc mặt dịu đi, đứng dậy đi vào phòng.