Vừa nãy cô không lên tiếng, không có nghĩa cô dễ bị ức hiếp, hợp lí thì cô đương nhiên sẽ chấp hành, những thứ khác xin lỗi cô không có cái nghĩa vụ đó.
Lâm Na bị câu hỏi đó của Tô Vũ Đồng làm sắc mặt cực kì khó coi.
Phải, nhỡ cô bỏ thứ gì kinh tởm vào đó thì phải làm sao?
Trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy, cô mua rồi nếu cô ta không dám uống, không thể giải thích được.
Bỏ đi, không cần cô mua cà phê nữa, nhưng cô ta nhất quyết bắt cô đi lấy đồ cho cô ta!
Nghĩ đến đây, cô ta vênh váo hống hách nói: “Không phải cô được điều đến để hỗ trợ à? Tôi bảo cô đi lấy thì cô đi lấy, hỗ trợ tôi là trách nhiệm công việc của cô, sao nào chẳng lẽ cô còn muốn nhân viên kế hoạch như tôi đi làm mất chuyện nhỏ nhặt ấy à?”
Lượng công việc hôm nay rất nhiều, Tô Vũ Đồng không muốn lẵng phí thời gian đấu khẩu với cô ta, nghe thấy cô ta bảo hỗ trợ cô ta là trách nhiệm của cô, liền đứng dậy bước nhanh đến phòng cất đồ.
Hồ Hạ tuy cách bọn họ hơi xa, nhưng anh thấy rõ, Lâm Na chốc thế này chốc thế kia, rõ ràng đang làm khó Tô Vũ Đồng.
Anh là tổ phó, Diêm Tịnh không ở đây anh phải quản lí, sao anh có thể để Lâm Na dưới tầm mắt anh làm mưa làm gió!
Đứng dậy, anh nhìn Lâm Na nói: “Đây là công ty, chức vụ của cô là nhân viên kinh doanh của công ty, không phải làm khó đồng nghiệp, sau này việc của mình thì tự làm!”
Nghe anh nói, Lâm Na che miệng cười thành tiếng, ánh mắt đảo qua Tô Vũ Đồng đang bê đồ từ phòng cất đồ đi ra, mệt mỏi quay lại Hồ Hạ nói: “Dô, tổ trưởng Hồ, oan quá! Tôi nào có làm khó cô ấy, giúp đỡ không phải chỗ nào bận thì giúp sao?
Anh không phải không biết, tôi đang làm đề án cho công ty đá quý Ái Thượng, đây là đề án quảng cáo giám đốc rất coi trọng, tôi chỉ là bận bịu quá nên gọi cô ấy lấy giấy thôi mà.
Ngược lại anh, tôi thật không nhìn ra anh lại thương hoa tiếc ngọc như vậy đấy, ai, chỉ đáng tiếc là anh vẫn không biết, người ta sớm đã là hoa dại có chủ rồi.”
Hồ Hạ là người rất công tâm, nghe Lâm Na nói với Tô Vũ Đồng những lời châm biết như vậy, thái độ lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn cô ta, cảnh cáo nói: “Lâm Na, mong cô chú ý lời nói và hành động của mình! Công ty có quy định, người có nhân phẩm không đứng đắn sẽ bị đuổi việc!”
Hoa Thành vốn là ở nước ngoài, mười mấy năm nay mới chuyển trọng tâm về trong nước, dựa vào hệ thống chế độ nghiêm khắc, cho nên mới trong thời gian mười mấy năm ngắn ngủi vượt qua được rất nhiều đối thủ ngang tầm, bước lên được vị trí đỉnh cao.
Ở Hoa Thành năng lục tất nhiên quang trọng, nhưng nhân phẩm càng quan trọng hơn.
Lâm Na trước mặt rất nhiều người, chê bai Tô Vũ Đồng là hoa dại, đây rõ ràng là xúc phạm cá nhân.
Hồ Hạ dù sao cũng là cấp trên của Lâm Na, cảnh cáo này của anh, Lâm Na đương nhiên không dám tự chuốc lấy không vui cho mình, không cam tâm im miệng lại.
Lời bọn họ nói Tô Vũ Đồng tất nhiên nghe thấy, thấy Hồ Hạ vì mình bênh vực kẻ yếu rất cảm động.
Lâm Na đã bị anh cảnh cáo, bây giờ là thời gian làm việc, cô biết mình nên làm gì.
Để giấy và chuột lên bàn Lâm Na, cô về chỗ của mình tiếp tục chăm chỉ làm việc.
Sự điềm tĩnh và rộng lượng của cô càng giành được nhiều tán thưởng của Hồ Hạ, cảm thấy người như vậy không nên bị mai một ở bên bộ phận hậu cần, vậy là buổi trưa lúc gọi điện cho Diêm Tịnh đặc biệt khen cô mấy lần.
Hồ Hạ và Diêm Tịnh hai người vốn là người yêu, vì không muốn mang đến sự bất tiện cho công việc, luôn giữ bí mật tình trạng qua lại này.
Hồ Hạ khen Tô Vũ Đồng như vậy, điều này muốn làm Diêm Tịnh không nhớ cũng khó, để kiểm tra Hồ Hạ rốt cuộc là tình cảm cá nhân hay thực sự khen ngợi Tô Vũ Đồng, Diêm Tịnh quyết định sau khi về công ty sẽ đánh giá và để ý cô nhiều hơn.
Buổi chiều.
Công việc vẫn bận rộn, Tô Vũ Đồng đến nước cũng không thèm uống, liên tục làm việc đến hơn bảy giờ.
Sau khi Nghiên Nghiên tan làm không nghỉ ngơi liền lái xe qua đó, ở gần Hoa Thành đợi cô, thấy thời gian đã muộn như vậy cô vẫn chưa ra ngoài, thì lo lắng gọi điện cho cô.
“A lô, Vũ Đồng, cậu đang làm gì thế, mình đã đợi cậu một tiếng bốn mươi phút rồi.”
Tô Vũ Đồng nghe Nghiên Nghiên nói, nhớ đến lời cô sáng nay nói tối nay sẽ đi cùng mình đến khuôn viên Đế Cảnh, lập tức đáp: “Nghiên Nghiên, xin lỗi xin lỗi, mình bận quên mất, cậu đừng đợi mình, mình còn phải tăng ca, cách tối qua không thể dùng nữa, mình đã nghĩ được cách tốt hơn rồi.”
Mộ Diệc Thần không phải đồ ngốc, côn không muốn liên lụy đến Nghiên Nghiên và viện trưởng Trần.
Hôm nay cô quá bận, quên mất phải gọi điện cho cô ấy.
Trần Nghiên Nghiên nghe thất Tô Vũ Đồng có cách tốt hơn, lập tức tò mò hỏi lại: “Cách gì vậy?”
Tô Vũ Đồng biết mình không nói ra, Nghiên Nghiên nhất định sẽ nghĩ linh tinh, nên nói với cô: “Mình chuẩn bị nhân thời gian cuối tuần này đến khuôn viên Đế Cảnh làm vệ sinh.”
Thông qua sự thăm dò tối qua, cô biết rõ tìm con không dễ, cô bắt buộc phải tìm ra cách có thể trong thời gian dài ra vào khuôn viên Đế Cảnh.
Khuôn Viên Đế Cảnh lớn như vậy, có một số ngôi sao lớn và thương nhân giàu có còn độc thân thích cuộc sống tự do, ngoài trợ lí ra thì không thuê người giúp việc, vệ sinh trong nhà đều là tìm bộ phận vệ sinh.
Cô từ nhỏ đã bị Lâm Yên Nhiên sai bảo, đối với quét dọn biệt thự mà nói quả thực là chuyên nghiệp, cô rất tự tin rằng mình có thể được ứng tuyển.
Nghiên Nghiên vừa nghe được liền cười, lập tức nói trong điện thoại: “Vũ Đồng, đầu óc cậu thật thông minh, cách này không tồi.”
So với dùng xe cấp cứu cách này quả thực đảm bảo hơn nhiều, còn có thể ở đó muốn đi loanh quanh như nào, thì đi loanh quanh như thế.
Nghe Nghiên Nghiên khen mình, Tô Vũ Đồng cười, nói: “Cậu cũng bảo được, thì tối nay chúng ta không đi nữa, mai là thứ bảy rồi, tối nay mình nhất định phải làm cho xong việc, câu không cần đợi mình.”
Nghiên Nghiên nghe cô nói như vậy, dặn trong điện thoại: “Được thôi, vậy cậu nhớ ăn cơm, đừng để mệt quá, mình về nhà hầm cho cậu bát canh gà, đợi cậu về cùng uống.”
Cô ấy gầy quá, lại liều như vậy, nên cô rất thương xót.
Tô Vũ Đồng cảm động đáp lại trong điện thoại: “Ừ, được.”
Cúp máy, Tô Vũ Đồng tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Đồng nghiệp trong phòng làm việc đi hết, Tô Vũ Đồng gọi một phần đồ ăn bên ngoài, ăn tạm mấy miếng, lại bắt đầu làm việc.
Thứ bảy chủ nhật cô không có thời gian, chỉ có thể làm xong tối nay, thứ hai nộp lên.
Cô tăng ca, liền làm đến hơn mười một giờ.
Qua mười một giờ, thì không còn tàu điện nữa, ra khỏi toà nhà Hoa Thành, Tô Vũ Đồng đi bộ đến bên đường cái, lấy điện thoại ra vào ứng dụng gọi taxi.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, hoàn toàn không để ý đến Lý Đại Quang đã đến bên cạnh cô.
Tô Vũ Nồng ở bữa tiệc đã chịu kích động rất lớn, tối hôm đó trở về cô ta gọi điện cho Lý Đại Quang, dùng ba tỉ rưỡi mua mạng của Tô Vũ Đồng, nếu thành công thì cô ta sẽ trả số tiền và điểm yếu của anh ta mà cô ta đang nắm trong tay, không thành công thì sẽ bị chôn cùng con trai Lý Đại Quang.
Một năm trước Lý Đại Quang lái xe đâm chết người bị Tô Vũ Nồng nhìn thấy, cho nên không thể không nghe theo cô ta, không ngờ ngay cả con trai anh ta cô ta cũng không bỏ qua.
Lý Đại Quang chỉ có một cậu con trai vừa lên đại học, ỷ vào quyền thế nhà nhà họ Tô, muốn trị anh ta quả thực như dẫn chết một con kiến, anh ta không muốn vì mình mà hủy hoại con trai, cho nên anh ta quyết định phải giết bằng được Tô Vũ Đồng.
Anh ta mấy hôm nay luôn canh ở bên ngoài tòa nhà Hoa Thành đợi cơ hội, Tô Vũ Đồng không phải ở cùng đồng nghiệp, thì là có người đón cô, không ngờ hôm nay anh ta cuối cùng cũng đợi được.