Trong lòng Cung Thiếu Dương cảm thấy hận không thể giết chết Hạ Tuyết Oánh, nhưng anh ta là bác sĩ cứu người, anh ta không muốn làm đao phủ, vì thế nói với cô: “Tôi muốn cô đến xin lỗi Nghiên Nghiên, nếu cô ấy tha thứ cho cô, thì tôi sẽ tha cho cô!”
Nghiên Nghiên đã phải chịu ấm ức, Hạ Tuyết Oánh mang đến cho cô ấy không ít những buồn bực, anh cần phải xả giận cho cô ấy.
Hạ Tuyết Oánh nghe thấy Cung Thiếu Dương chỉ bảo cô ta đi xin lỗi Trần Nghiên Nghiên, có chút khó có thể tin được mà nhìn anh ta.
Cô ta còn cho rằng bọn họ sẽ đối xử với mình như Tô Vũ Đồng, giao cô cho đám dân cư mạng xấu xa kia chứ!
Thấy cô không nói lời nào, Cung Thiếu Dương lạnh lùng nhìn cô ta, hỏi: “Cô không đồng ý sao?”
Hạ Tuyết Oánh vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, tôi đồng ý chứ.”
Cô ta dám không đồng ý sao?
Cô ta nếu dám nói ra chữ “không” đó, kết cục nhất định sẽ rất thảm.
Thấy cô ta đồng ý đi xin lỗi, Cung Thiếu Dương nhìn Mộ Diệc Thần hỏi: “Diệc Thần, cậu có muốn đi cùng không?”
Mộ Diệc Thần nói lớn: “Đương nhiên muốn đi rồi, Vũ Đồng và Niệm Niệm còn ở bệnh viện chờ tớ đến đón đây.”
“Ừ, đi thôi.”
Cung Thiếu Dương nói xong đưa Hạ Tuyết Oánh và Mộ Diệc Thần đi cùng rồi, đi ngang qua bên cạnh bà Cung, đến liếc mắt nhìn bà ta một cái cũng không có.
Bà Cung đã chịu sự lạnh nhạt, trái tim hơi hơi chùng xuống, có chút hồn bay lạc phách sững sờ tại chỗ.
Bà ta không bao giờ ngờ tới rằng, có một ngày hai mẹ con bọn họ vậy mà lại trở thành người xa lạ của nhau.
“Bà chủ?”
Ái Lệ Ty thấy bà Cung sửng sốt, lập tức gọi bà ta một tiếng.
Bà Cung hoàn hồn, nói với cô: “Ái Lệ Ty, chúng ta đi theo xem thử đi.”
Bà ta ngược lại lại muốn xem thử xem Trần Nghiên Nghiên sẽ làm gì sau khi biết chân tướng mọi chuyện đây?
“Vâng!”
Ái Lệ Ty vội vàng đỡ bà ta rời đi.
Bệnh viện Dung Hợp.
Lạc Lạc tiêm thuốc xong, có tinh thần hơn rất nhiều, mẩn ngứa ở trên tay và chân gần như biến mất, Niệm Niệm ngồi ở trên giường đùa nghịch với cô bé, Trần Nghiên Nghiên và Tô Vũ Đồng ngồi một bên nói chuyện phiếm.
Khi biết Thiếu Dương không có phản bội bản thân, tâm trạng của Trần Nghiên Nghiên đã tốt lên rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng tăng lên, cũng trở nên nói nhiều hơn.
Tô Vũ Đồng thấy Nghiên Nghiên trước kia lại về rồi, trong lòng vô cùng vui mừng, nói chuyện cùng cô ấy vô cùng vui vẻ.
Cung Thiếu Dương và Mộ Diệc Thần dẫn theo Hạ Tuyết Oánh đi đến bên ngoài phòng bệnh, liền nghe được từng trận cười vui vẻ trong sáng vọng ra từ bên trong.
Nghe thấy các cô cười vui vẻ như vậy, Cung Thiếu Dương và Mộ Diệc Thần nhìn nhau cười, đi vào phòng bệnh.
Thấy hai người bọn họ đi vào, Tiểu Dương lập tức bảo Tiểu Phương và Tiểu Viên đưa Hạ Tuyết Oánh đi sau.
Nghe thấy tiếng chuyển động ở cửa, ánh mắt Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên đồng thời quay đầu qua.
Vốn dĩ nhìn thấy Cung Thiếu Dương và Mộ Diệc Thần hai người các cô đều rất vui mừng, nhưng thấy Hạ Tuyết Oánh đi theo vào, nụ cười của Trần Nghiên Nghiên và Tô Vũ Đồng đã biến mất không thấy tăm hơi, hai người không hẹn mà cùng nhíu mày.
Tô Vũ Đồng hỏi: “Các anh đưa cô ta đến làm gì?”
Người mà Nghiên Nghiên không muốn nhìn thấy nhất chính là Hạ Tuyết Oánh, tâm tình này mới khôi phục lại không lâu, đây không phải khiến cô ấy ngột ngạt hay sao?
Rốt cuộc bọn họ suy nghĩ thế nào vậy?
Cung Thiếu Dương biết Vũ Đồng sẽ hỏi như vậy, là vì suy nghĩ cho Nghiên Nghiên, lập tức lạnh lùng nhìn về phía Hạ Tuyết Oánh nói: “Cô không phải đến xin lỗi hay sao? Nói đi!”
Hạ Tuyết Oánh nghe thấy Cung Thiếu Dương nói thế, lập tức ngước mắt nhìn Trần Nghiên Nghiên nói: “Cô Trần…Không, bà Cung, thực sự xin lỗi, đây tất cả đều là lỗi lầm của tôi, là tôi bị ma quỷ mê hoặc tâm trí, mong cô hãy tha thứ cho tôi.”
Nghe thấy những lời cô ta nói, Cung Thiếu Dương nhìn về phía Trần Nghiên Nghiên, nói: “Nghiên Nghiên, trong lòng em có bực tức cái gì thì cứ việc xả hết ra đi, hôm nay đưa cô ta đến đây chính là để em xả giận đấy.”
Tất cả đau khổ của cô ấy đều khắc trong lòng anh ta, vừa nhớ tới anh ta liền đau lòng, anh ta lúc này hy vọng cô ấy trút hết những chuyện không vui ra bên ngoài.
Bản thân Hạ Tuyết Oánh đã làm cái gì, cô ta là người hiểu rõ nhất, nghe thấy Cung Thiếu Dương nói muốn Trần Nghiên Nghiên trút giận lên cô ta, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt.
Mặc dù cô ta đồng ý tới xin lỗi, nhưng mà trong lòng vẫn sợ, nếu Trần Nghiên Nghiên phải vì muốn làm khó cô ta, đưa ra yêu cầu quá đáng, vậy phải làm sao bây giờ đây?
Trong lúc Hạ Tuyết Oánh đang thấp thỏm bất an, ánh mắt Trần Nghiên Nghiên đã dừng trên người cô ta, hỏi: “Hạ Tuyết Oánh, cô thật lòng tới xin lỗi sao?”
Trước mặt Cung Thiếu Dương và Mộ Diệc Thần, Hạ Tuyết Oánh nào dám nói không phải, lập tức trả lời nói: “Đúng vậy, bà Cung, tôi thật sự biết sai rồi, cho nên thật lòng tới xin lỗi.”
Nghe được câu trả lời của cô ta, sắc mặt Trần Nghiên Nghiên liền trở nên nghiêm túc: “Một khi đã như vậy, cô nói xem cô đã sai ở chỗ nào?”
Nếu là nhận sai, thì nên có bộ dáng biết hối lỗi.
Nếu không nhận ra lỗi lầm và thành tâm hối lỗi thì đó chính là lừa dối người khác.
Hạ Tuyết Oánh không nghĩ rằng Trần Nghiên Nghiên sẽ hỏi như vậy, lập tức đáp: “Tôi đã có tâm tư không nên có, đã làm những chuyện không nên làm.”
Đúng vậy, sớm biết như vậy thì đã không nghe lời bà Cung nói rồi.
Nghe thấy Hạ Tuyết Oánh nói chung chung như vậy, một chút thành tâm cũng không có, Trần Nghiên Nghiên nói: “Cô đã có tâm tư gì, đã làm chuyện không nên làm gì! Cô đã dám làm tại sao lại không dám nói cho rõ ràng? Cô là tới xin lỗi hay là tới báo cáo vậy? Tôi thấy cô một chút thành tâm cũng không có!”
Hạ Tuyết Oánh nghe thấy Trần Nghiên Nghiên nói cô ta như vậy, trong lòng vô cùng uất ức, đáy mắt hiện lên một giọt nước mắt.
Cô ta đã ăn nói khép nép như vậy rồi, còn muốn cô ta làm thế nào nữa chứ!
Trần Nghiên Nghiên này cũng thật là quá đáng!
Thấy cô ta không lên tiếng, còn làm ra vẻ đáng thương như bị người ta bắt nạt, Cung Thiếu Dương bực bội nhìn cô ta, nói: “Hạ Tuyết Oánh, Nghiên Nghiên hỏi cô đấy!”
Lúc cô ép anh ta và Nghiên Nghiên ly hôn, cưới cô ta, không phải rất biết caschh nói chuyện sao?
Bây giờ sao lại không nói nữa!
Giả bộ đáng thương cho ai xem!
Rõ ràng chính là cô ta sai rồi, cô ta cảm thấy oan uổng cái gì chứ!
Người đã chịu thương tổn nhiều nhất chính là Nghiên Nghiên của anh ta.
Hạ Tuyết Oánh nghe thấy Cung Thiếu Dương nói thế, không dám làm bộ đáng thương nữa, nghiêm túc nhìn về phía Trần Nghiên Nghiên, nói: “Bà Cung, tôi không nên mơ tưởng đến tài sản nhà họ Cung, không nên mơ tưởng đến vị trí mợ chủ nhỏ, tôi không nên thừa lúc Thiếu Dương say tính kế anh ta, lừa gạt anh ấy, tôi lại càng không nên ép hai người ly hôn, phá hỏng gia đình hai người, tôi biết sai rồi, nếu hai người còn chưa hết giận, muốn trừng phạt tôi thế nào tôi cũng chịu.”
Hôm nay cô ta sai, cô ta chấp nhận trừng phạt!
Trần Nghiên Nghiên nghe cô ta nói ra được cả rồi, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, bình tĩnh nói một câu: “Cô đi đi!”
Hạ Tuyết Oánh khó có thể tin được mà nhìn Trần Nghiên Nghiên: “Cô thật sự để tôi đi sao?”
Cô ta không có nghe lầm đó chứ?
Cô ta đối xử với cô ấy như vậy, suýt chút nữa hại cô ấy thành người vợ bị bỏ rơi, cô ấy thật sự không so đo sao?
Trần Nghiên Nghiên thấy Hạ Tuyết Oánh nghi ngờ bản thân mình, nói: “Muốn tôi nói tha thứ cô, đó là điều không có khả năng, tôi chỉ có thể nói bởi vì cô biết sai rồi cho nên tôi buông tha cho cô, nhanh trở về đi, về sau đừng để tôi gặp lại cô nữa!”
Điều cô ấy muốn chỉ là một lời tuyên bố, hiện tại nói được rồi, cô ấy cũng không muốn cắn mãi Hạ Tuyết Oánh không tha.
Rốt cuộc việc này còn có liên quan đến mẹ chồng của mình, nếu không phải mẹ chồng của mình tìm cô ta, cô ta làm sao dám làm như vậy?
Hạ Tuyết Oánh nghe rõ lời Trần Nghiên Nghiên nói, trong lòng lập tức kiên định, nói: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô, bây giờ tôi đi ngay đây!”
Tuy rằng cô ấy nói không tha thứ, nhưng hôm nay cô ấy đã thả cô ta đi, ân tình này cô ta sẽ nhớ kỹ.
Về sau cô ta sẽ tận lực trốn tránh cô ấy.
Hạ Tuyết Oánh xoay người rời khỏi phòng bệnh, vừa ra khỏi cửa suýt chút nữa đụng phải bà Cung và Ái Lệ Ty đang nghe lén bên ngoài.
Hạ Tuyết Oánh thấy bà Cung, lửa giận trong lòng lại nổi lên, nhưng là ngẫm lại Cung Thiếu Dương và Mộ Diệc Thần đều ở bên trong, không dám trì hoãn nữa, nhanh chóng rời đi.
Bà Cung thấy Hạ Tuyết Oánh đi rồi, như suy tư gì đó, đứng lại trầm ngâm.