Những đứng trước đám xã hội đen vô nhân tính này, cô ta không dám đánh cược.
“Hạ Tuyết Oánh, tôi thật không ngờ rằng cô lại là loại người như thế đấy!”
Nghe thấy cô ta nói ra tình hình thực tế, Cung Thiếu Dương tức giận đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nhìn Hạ Tuyết Oánh.
Hạ Tuyết Oánh bị sự thay đổi đột ngột của anh ta làm cho giật mình, lại nhìn thấy người đàn ông đeo kính râm bắt lấy Cung Thiếu Dương buông anh ta ra, lập tức tỉnh ngộ ra: “Các anh lừa tôi!”
Cung Thiếu Dương lạnh lùng nhìn cô ta: “Là cô lừa tôi trước, cô thật là quá đáng quá! Cô hại tôi và Nghiên Nghiên đau khổ biết bao nhiêu, chẳng lẽ cô chưa từng nghe câu, thà phá bỏ mười ngôi đền còn hơn làm hại một người thân trong nhà hay sao? Cô làm như vậy, chẳng lẽ lương tâm cô không thấy cắn rứt hay sao?”
Trong lòng Hạ Tuyết Oánh vô cùng lo lắng, nhưng vẫn cứ mạnh miệng nói: “Cung Thiếu Dương, đừng nói dễ nghe như vậy, nếu các người thật sự yêu nhau, người khác sao có thể chen vào được! Có thể thấy rằng cảm tình của các người đã sớm xảy ra vấn đề rồi, tôi chỉ là khiến vấn đề của hai người lộ ra sớm hơn một chút mà thôi.”
Chỉ cần có một cơ hội, cô ta đều sẽ không từ bỏ!
Cung Thiếu Dương thấy cô ta biện minh cho mình thì nói: “Được rồi, đừng cho là tôi không biết cô là vì cái gì! Tôi sẽ không kế thừa gia sản đâu, cho dù cô thực hiện được đi chăng nữa cũng chỉ là vợ của một bác sĩ mà thôi, vĩnh viễn không trở thành bà chủ của nhà họ Cung đâu! Tiền của nhà họ Cung không có chút liên quan nào đến cô hết!”
Trong lòng cô ta để ý cái gì, anh ta sẽ dùng cái đó để nói chuyện!
Hạ Tuyết Oánh nghe thấy những lời Cung Thiếu Dương nói, trái tim cô ta lập tức rùng xuống: “Không phải như thế, bác gái Cung nói anh nhất định sẽ kế thừa gia sản mà!”
Trên đời này làm gì có người nào không yêu tiền, huống chi anh ta là người thừa kế danh chính ngôn thuận, anh ta được thừa hưởng những của cải đó là điều đương nhiên.
Cung Thiếu Dương thấy cô vẫn còn đang mơ tưởng, lạnh lùng nói: “Hừ, đó là cô một bên tình nguyện, vốn dĩ không phải là ý nghĩ của tôi, Hạ Tuyết Oánh cô tính toán sai rồi!”
“Không, không thể được!”
Hạ Tuyết Oánh khó có thể chấp nhận sự thật này, sớm biết rằng mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, cô liền đồng ý với bố đi gặp bà Cố rồi.
Ít nhất Cố Triều Tịch đã là người thừa kế rồi.
Trong lòng cô ta vô cùng hối hận!
Lúc cô ta vẫn đang hối hận, cửa nhà Cung Thiếu Dương bị gõ vang, Cung Thiếu Dương biết là mẹ đến rồi, bảo Tiểu Viên đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, bà Cung cùng Ái Lệ Ty đi vào.
Đi vào phòng khách thấy vẻ mặt tang thương của Cung Thiếu Dương, trái tim bà ta hơi co rút lại.
Dù sao cũng là con của chính mình sinh ra, tuy rằng anh ta vô lễ với mình, nhưng thấy bộ dạng này của anh, bà ta vẫn sẽ đau lòng, đều là do con đàn bà Trần Nghiên Nghiên kia làm hại.
Lúc trong lòng bà Cung đang oán trách Trần Nghiên Nghiên, Hạ Tuyết Oánh giống như điên rồi, nhìn chằm chằm bà ta, hung hăng bắt lấy cánh tay của bà ta, giọng chất vấn: “Vì sao bà lại lừa tôi, vì sao chứ!”
Cô ta cho rằng chỉ cần bản thân gả cho Cung Thiếu Dương, thì sẽ có thể nắm trong tay khối tài sản trăm tỷ, trở thành bà chủ giàu có trong xã hội thượng lưu, nào biết rằng bọn họ đã sớm đoạn tuyệt quan hệ mẹ con chứ.
Thấy cô ta kích động như vậy, bà Cung bị dọa sợ rồi, Ái Lệ Ty lập tức bảo vệ bà Cung, đi tới nắm lấy tay Hạ Tuyết Oánh: “Cô Hạ, cô điên rồi, mau buông ra!”
Giấc mộng về một gia đình giàu có của Hạ Tuyết Oánh đã bị vỡ tan tành, giờ phút này đã tức giận đến đầu óc mất tỉnh táo, Ái Lệ Ty dù cố gắng như thế nào cô ta cũng ra không buông tay, hung hăng siết chặt cánh tay bà Cung, giống như một con sư tử cái nổi cơn thịnh nộ.
Ái Lệ Ty nóng nảy, nhìn về phía Cung Thiếu Dương: “Cậu chủ, cậu mau gọi người đến giúp một tay đi, cô Hạ cứ như thế này sẽ khiến bà chủ bị thương mất!”
Ánh mắt Cung Thiếu Dương đầy lạnh lùng, nói: “Lúc cô ta khiến tôi tổn thương, Ái Lệ Ty, tại sao bà lại không thể khuyên bà chủ của mình dừng tay lại một chút chứ?”
Anh ta không phải là người tàn nhẫn, nhưng trái tim của anh ta vì họ mà tổn thương đến không còn cảm giác nữa rồi.
Mẹ phải có trách nhiệm với những gì bản thân mẹ làm.
Bà Cung nghe thấy những lời Cung Thiếu Dương nói, trong lòng trở nên bực bội, căm giận nhìn anh nói: “Mẹ làm như vậy còn không phải là vì con sao!”
Anh ta làm sao có thể trách bà được chứ!
Cung Thiếu Dương cười đầy chua xót, đáy mắt hiện lên vẻ nực cười: “Muốn tốt cho con sao? Mẹ, mẹ muốn xem mẹ đối tốt với con như thế nào không?”
“Con có ý gì?”
Nhìn thấy Cung Thiếu Dương không cảm kích lại còn trào phúng bản thân, trong lòng bà Cung cực kỳ khó chịu.
Cung Thiếu Dương cười cười, hét to về phía phòng ngủ: “Diệc Thần, mở một đoạn cho mẹ tôi xem đi.”
May mà Diệc Thần nhạy bén bảo Tiểu Phương lắp máy theo dõi trong phòng khách.
Anh ta phải để cho người mẹ thân yêu của anh xem một cách rõ ràng, xem người bà ta đã tìm cho anh ta, rốt cuộc là có bộ mặt như thế nào!
Đây là vì muốn tốt cho anh ta sao?
Quả thực chính là thảm họa mà!
Mộ Diệc Thần nghe được Cung Thiếu Dương nói, đáp lại một chữ: “Được!”.
Tiểu Phương nghe thấy thế anh nói, lập tức mở TV lên.
Trước đó, họ kết nối TV với máy tính, chỉ cần bật TV lên là có thể xem được những thứ vừa quay.
Bà Cung nghe thấy Mộ Diệc Thần thế mà cũng ở đây, lập tức hướng ánh mắt về phía màn hình TV, trên đó đang phát đoạn Tiểu Phương và Tiểu Viên ép Hạ Tuyết Oánh giúp Cung Thiếu Dương trả nợ kia.
Hạ Tuyết Oánh thấy thế, trái tim cô ta ngay lập tức trống rỗng, cánh tay bắt lấy bà Cung hơi hơi run lên.
Bà Cung thấy Hạ Tuyết Oánh vậy mà lại không muốn cứu lấy con trai bà ta, vì muốn phủi sạch quan hệ với con trai bà ta mà còn nhắc đến Trần Nghiên Nghiên, lửa giận lập tức bốc lên, khuôn mặt bà ta trở nên âm trầm, một tay ném Hạ Tuyết Oánh ra, hung hăng tát cho cô ta một cái: “Con khốn! Tôi thật là nhìn lầm cô rồi!”
Hạ Tuyết Oánh bị đánh, dùng tay bụm mặt lại, phẫn hận trả lời: “Đúng vậy, mắng hay lắm, nhưng bà cũng đâu có tốt đẹp gì đâu chứ, già mà không đứng đắn, phá hỏng hạnh phúc của con trai, Cung Thiếu Dương có loại người mẹ như bà, thật là xui xẻo tám đời mà!”
Dù sao mặt nạ cũng đã xé rách, cô ta cũng không cố kỵ gì cả.
Bà Cung bị Hạ Tuyết Oánh chọc cho tức giận đến sắc mặt xanh mét, căm tức nhìn cô nói: “Cái miệng thật là sắc bén, Ái Lệ Ty đánh cho tôi!”
Hạ Tuyết Oánh là thứ gì chứ, thế mà lại dám mắng bà ta như vậy, mà bà ta thật là có mắt như mù rồi, ban đầu sao lại có thể nhắm trúng cô ta chứ.
Thật là nực cười quá đi mất!
“Vâng! Bà chủ!”
Ái Lệ Ty nghe thấy bà Cung nói thế, lập tức tát thẳng một cái vào gương mặt Hạ Tuyết Oánh.
“A!”
Hạ Tuyết Oánh bị đánh đau đớn hét lên một tiếng, tức giận nói với bà Cung: “Bà già chết tiệt, bà dựa vào cái gì mà đánh tôi chứ, bà cứ chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ kiện mà!”
Sắc mặt Bà Cung tối sầm, lạnh lùng nói: “Được lắm, cô đi kiện đi, cô có tin tôi lập tức đăng đoạn video vừa rồi lên mạng hay không!”
Cung Thị của bà ta, cái khác thì không dám nói, chứ internet truyền thông lại vô cùng phát triển.
Cô ta muốn nổi tiếng, bà ta cũng không ngại giúp cô ta một tay.
Hạ Tuyết Oánh nghe thấy lời bà ta nói, lập tức liền nhớ tới nhà họ Cung đang làm gì, oán giận trừng mắt liếc nhìn bà Cung một cái, nói: “Xem như bà lợi hại!” Sau đó nhấc chân muốn rời đi.
“Đứng lại, ai cho phép cô đi!”
Tiểu Phương và Tiểu Viên lập tức giống như hai bức tường ngăn chặn đường đi của Hạ Tuyết Oánh.
Ông chủ còn chưa lên tiếng, cô đi cái gì mà đi chứ!
Hạ Tuyết Oánh bị chặn lại, trong lòng lập tức dấy lên sợ hãi, đúng vậy, cô vừa rồi thật là tức giận đến hồ đồ rồi, Mộ Diệc Thần còn ở đây cơ mà!
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời Tiểu Phương và Tiểu Viên nói, từ trong phòng ngủ đi ra, nói Cung Thiếu Dương: “Cậu đến xử trí cô ta đi.”
Cô ta chính là người hại Thiếu Dương và Nghiên Nghiên, bọn họ là người có tư cách xử trí cô ta nhất.
Hạ Tuyết Oánh nghe thấy Mộ Diệc Thần muốn giao bản thân cho Cung Thiếu Dương xử trí, tâm trí lập tức cuống lên.
Trong lòng cô ta vô cùng rõ ràng, bởi vì cô ta đã khiến Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên đau khổ bao nhiêu.
Giao cho anh ta xử trí, vậy là xong đời rồi!