Khi đó cô bị anh ta làm cho cảm động, cô tưởng rằng Nghiên Nghiên đã tìm được đúng người. Ai ngờ Cung Thiếu Dương lại đột nhiên đi quá giới hạn.
Cung Thiếu Dương nghe thấy Tô Vũ Đồng nói vậy, chỉ biết cúi đầu: “Tôi không quên, nhưng tôi không xứng đáng có được hạnh phúc.”
Anh ấy là người rất coi trọng tình cảm, anh ấy không chấp nhận được việc bản thân phản bội Nghiên Nghiên.
Anh ấy không chấp nhận được bản thân ngủ với người phụ nữ khác, thân thể và linh hồn anh ấy đã không còn sạch sẽ nữa rồi.
Tô Vũ Đồng nghe Cung Thiếu Dương nói anh ta không xứng đáng có được
hạnh phúc liền hỏi lại: “Cung Thiếu Dương, anh nói cho tôi biết, vì sao anh lại đi quá giới hạn?”
Cô hiểu anh ấy. Anh ấy tuyệt đối là một người tốt. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho anh ấy đi quá giới hạn?
Cô nhất định phải thay Nghiên Nghiên hỏi cho rõ ràng.
Cung Thiếu Dương không có dũng khí để đối mặt với điểm yếu của bản thân, trong lòng đấu tranh dằn vặt, tay khẽ nắm chặt, không nói được câu nào.
Nhìn bộ dạng này của anh ấy làm cho Tô Vũ Đồng phát bực, cô kích động nói: “Anh nói đi! Im lặng có thể giải quyết được vấn đề hay sao? Anh nói cho tôi biết, anh rốt cuộc còn yêu Nghiên Nghiên không? Anh nói đi!”
Họ đều là bạn tốt của nhau, có chuyện gì mà không thể nói ra chứ?
Cô chỉ muốn giúp hai người họ hòa giải, lẽ nào anh ta nhất định muốn cả hai người cùng đau khổ hay sao?
Thiếu Dương, anh thật là hồ đồ quá!
Đáy mắt Cung Thiếu Dương đỏ sọng đau khổ nói: “Vũ Đồng, tôi không xứng yêu cô ấy. Hai chúng tôi đi tới bước này tất cả đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi.”
“Không xứng yêu, vậy chính là anh vẫn còn yêu. Nếu yêu sao anh còn đi quá giới hạn với Hạ Tuyết Oánh, nói cho tôi biết!”
Nước mắt Nghiên Nghiên chảy vào trong lòng cô, Tô Vũ Đồng hôm nay ăn phải gan hùm, trái tim bằng sắt, Cung Thiếu Dương nếu không nói cho cô rõ ràng sự việc, cô quyết không để anh ta đi.
Đối mặt với Tô Vũ Đồng, trong lòng Cung Thiếu Dương vô cùng khó xử, anh ấy nhìn Mộ Diệc Thần nói: “Diệc Thần, cậu đưa Vũ Đồng đi được không?”
Anh ấy thực sự nói không lên lời!
“Không được! Thiếu Dương, tớ cũng muốn biết lý do!”
Anh không phải người thích can thiệp vào chuyện tình cảm của anh em, nhưng Nghiên Nghiên đau khổ như vậy đã ảnh hưởng đến người phụ nữ của anh.
Nếu không làm cho rõ, Vũ Đồng sẽ không vui.
“Đến cả cậu cũng đối xử với tớ như vậy à?”
Cung Thiếu Dương khổ sở hỏi.
Mộ Diệc Thần nghiêm túc: “Thiếu Dương, vấn đề không được giải quyết thì cả đời này vẫn là vấn đề, cậu thực sự muốn cả cậu và Nghiên Nghiên đều bị nhốt trong sự đau khổ dằn vặt này sao?”
“Không, tớ sẽ giải thoát cho cô ấy, nếu có chết cũng là một mình tớ chết, các cậu không cần lo cho tớ!”
Cung Thiếu Dương nói xong liền quay người chạy đi.
Tô Vũ Đồng đuổi theo anh ấy không kịp, tức giận hét lên: “Cung Thiếu Dương, anh quay lại cho tôi!”
Trước đây anh ấy dũng cảm như vậy, anh ấy còn giúp Hạ An An mà tranh cãi với mẹ mình, bây giờ sao lại trở thành thế này?
Rốt cuộc anh ấy đã phải trải qua những gì?
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng tức giận như vậy liền đỡ lấy cô mà nói: “Được rồi, em đừng giận, anh sẽ nhờ Tần Hồng Vũ cho người đi điều tra Hạ Tuyết Oánh.”
Nếu Cung Thiếu Dương nhất định không chịu nói, vậy anh chỉ có thể điều tra từ chỗ Hạ Tuyết Oánh.
Tóm lại, anh sẽ giúp Tô Vũ Đồng giải toả tất cả muộn phiền.
Tô Vũ Đồng nghe Mộ Diệc Thần nói vậy liền đáp: “Diệc Thần, trời sắp sáng rồi, anh mau về công ty tìm Tần Hồng Vũ điều tra, em ở đây với Nghiên Nghiên.
Cô thực sự rất muốn biết vì sao Cung Thiếu Dương lại trở lên như vậy!
Thấy cô gấp gáp như vậy, Mộ Diệc Thần liền nói: “Được! Anh đi ngay đây.”
Họ sắp tổ chức hôn lễ rồi. Trước hôn lễ, anh sẽ giải quyết tất cả mọi việc làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, để cho cô vui vẻ, hạnh phúc làm cô dâu.
Tô Vũ Đồng tiễn Mộ Diệc Thần về thì trở lại phòng cấp cứu.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Trần Nghiên Nghiên vội vàng lau những giọt nước mắt còn vương trên mặt.
Tô Vũ Đồng thấy vậy cũng không nói gì cô ấy, cố ý nói lảng đi: “Xem ra Lạc Lạc đã khá hơn rất nhiều rồi. Nghiên Nghiên, cậu đừng lo lắng quá.”
“Ừ.”
Trần Nghiên Nghiên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đáy mắt ẩn chứa sự bi thương.
Con của cô ấy sắp không có bố rồi, có thể tốt được hay sao?
Tô Vũ Đồng thấy thương vô cùng, nhưng cô cũng cố gắng mỉm cười: “Nghiên Nghiên, cậu mệt cả đêm rồi, nhân lúc Lạc Lạc ngủ cậu cũng tranh thủ ngủ một lát đi. Tớ đi mua đồ ăn sáng cho cậu.”
Tình trạng bây giờ của cô ấy, nhất định phải ăn vào, nếu không sẽ lả mất.
Nếu cô ấy có chuyện gì thì Lạc Lạc biết phải làm sao?
“Được.”
Trái tim Trần Nghiên Nghiên lúc này đã chết lặng, Tô Vũ Đồng có nói gì cô ấy cũng chỉ đáp “được”.
Thấy cô ấy đờ đẫn như khúc gỗ, Tô Vũ Đồng nhìn nuốt nước mắt vào trong, quay người đi.
Cô vừa đi tới cổng bênh viện liền gặp Cố Nhã Nhã.
Cố Nhã Nhã thấy cô đi từ bệnh viện ra, tưởng rằng cô lại đi gặp Cố Triều Tịch, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, ánh mắt căm hận nhìn cô: “Tô Vũ Đồng, da mặt cô cũng thật dày quá, cô lại đến đây làm gì?”
Tô Vũ Đồng không thích Cố Nhã Nhã, cho nên cũng chẳng khách khí với cô ta chút nào, tức giận đáp: “Cố Nhã Nhã, cô thật là nực cười. Không lẽ bệnh viện là nhà cô hay sao?”
Nghe cô nói vậy, Cố Nhã Nhã hậm hực: “Tô Vũ Đồng, bệnh viện tất nhiên không phải nhà tôi, nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng có đi dụ dỗ anh trai tôi nữa! Lần sau tôi còn thấy cô nữa, tôi sẽ không khách sáo đâu!”
Hôm nay mẹ sẽ tuyên bố thân thế của cô ta, qua một thời gian nữa sẽ tuyên bố tin đính hôn của cô và anh trai. Lúc này Tô Vũ Đồng tuyệt đối không được phá đám cô ta.
“Nhạt nhẽo!”
Tô Vũ Đồng chẳng thèm phí lời với Cao Nhã Nhã, cứ thế mà đi. Nghiên Nghiên còn đang đói, cô chẳng muốn tốn nước bọt vì một con người vô lý thế này.
Cao Nhã Nhã thấy cô không thèm để ý đến mình, tức giận giậm chân, cắn răng nhìn bóng lưng Tô Vũ Đồng tời đi.
Lúc này, bà Cung và Ái Lệ Ty cũng tới, thấy cô ta đang đứng ở cổng, bà Cung lập tức gọi: “Nhã Nhã!”
Nhìn thấy bà Cung, Cố Nhã Nhã lập tức thay đổi thái độ, cười ngọt lịm, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Bác Cung!”
Cung Thị không chỉ có tạp trí, các kênh mạng cũng làm rất tốt. Vì vậy nên mẹ mới đặc biệt hẹn với bà Cung đến để thương lượng làm sao tuyên bố thân thế của cô ta.
Bởi vậy, cô ta vừa nhìn thấy bà Cung tâm trạng lập tức tốt lên.
“Mẹ cháu đã khỏe hơn chưa?” Bà Cung cười đáp.
Cố Nhã Nhã mỉm cười: “Cảm ơn bác Cung quan tâm, mẹ cháu đỡ nhiều rồi. Bà ấy vẫn luôn đợi bác, bác đi lên cùng cháu nhé.”
“Được!”
Bà Cung gật đầu, sau đó cùng Cố Nhã Nhã lên lầu.
Cố Nhã Nhã đưa bà Cung vào phòng bệnh của Cố Xuân Mính, Cố Xuân Mính kêu cô ta ra ngoài trước.
Cao Nhã Nhã nghe lời bà ta, đi sang phòng bệnh của Cố Triều Tịch.
Cố Triều Tịch nghe tiếng đẩy cửa, trong lòng kích động nhìn ra, chỉ thấy Cao Nhã Nhã chứ không phải Tô Vũ Đồng mà anh ấy ngày ngày thương nhớ, ánh mặt liền ủ rũ xuống.
Thấy biểu cảm của anh ta như vậy, Cao Nhã Nhã hậm hực vô cùng: “Có phải là anh rất thất vọng không? Người vào là em mà không phải Tô Vũ Đồng?”
Cố Triều Tịch không muốn nhìn thấy cô ta, chỉ nói một câu: “Đột nhiên anh muốn ăn táo, em đi mua đi.”