Thấy họ bước vào, Mộ Diệc Thần lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Cung Thiếu Dương.
Tuy rằng anh ấy và Nghiên Nghiên đang đòi ly hôn, nhưng anh ấy vẫn là bố của Lạc Lạc. Bây giờ con bé ốm rồi, anh nhất định phải gọi anh ấy tới.
Là một người đàn ông, anh ấy nên chịu những trách nhiệm mà đàn ông phải chịu.
Cung Thiếu Dương bị Hạ Tuyết Oánh bức ép vô cùng đau khổ, trong lòng anh ấy lại chỉ nghĩ tới Lạc Lạc và Nghiên Nghiên. Mỗi đêm anh ấy đều rất chật vật, nếu không phải là uống say thì lại nằm hút thuốc một mình.
Đêm nay anh ấy hút nhiều thuốc quá, cảm thấy không buồn ngủ chút nào, đành ra lan can ngồi hóng gió.
Nửa đêm có chuông điện thoại tới, anh ấy nhìn thấy người gọi là Mộ Diệc Thần liền nghe luôn.
Điện thoại vừa kết nối, Mộ Diệc Thần không phí một lời nào với anh ấy, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Lạc Lạc sốt cao, Nghiên Nghiên đang sốt ruột chết đi được. Tớ và Vũ Đồng đưa họ đến bệnh viện Dung Hợp rồi, cậu có tới không?”
Cung Thiếu Dương vừa nghe thấy con gái ốm liền vội vàng đáp: “Đến, tớ đến ngay đấy!” Nói xong, anh ấy lập tức tắt điện thoại phi thẳng ra ngoài.
Đêm hôm thế này, con gái ốm mà Nghiên Nghiên không gọi cho anh ấy, lại đi gọi vợ chồng Diệc Thần. Điều này làm cho anh ấy thấy rất khó chịu.
Anh ấy yêu hai mẹ con họ như vậy, mà lại làm cho họ phải chịu khổ. Anh ấy thật không xứng với hai chữ “đàn ông”.
Bệnh viện Dung Hợp.
Cung Thiếu Dương gửi xe xong liền xông vào phòng cấp cứu với tốc độ nhanh nhất có thể.
Các y tá bác sĩ trực ban nhìn thấy bộ dạng ảm đạm, hốc mắt thâm và khuôn mặt ủ rũ của anh ấy đều bị dọa sợ một phen.
Đây đâu phải bác sĩ Cung Thiếu dương anh tuấn phong độ mà họ biết?
Thật là đáng sợ quá!
Vừa rồi không nhìn kĩ bọn họ còn tưởng là có ma!
Cung Thiếu Dương không màng tới ánh mắt dị thường của họ nhìn mình, vẫn cấp tốc xong tới đẩy cửa phòng cấp cứu ra.
Nghe thấy tiếng động lớn, mọi người trong phòng đều dồn mắt nhìn tới.
Trần Nghiên Nghiên lúc này mới nhìn rõ được trạng thái của Cung Thiếu Dương, sắc mặt lập tức đanh lại, trái tim cô ấy quặn thắt, cổ họng nghẹn đắng.
Mới có một tuần không gặp, sao anh ấy lại trở lên tiều tụy như vậy?
Anh ấy can tâm tình nguyện ở bên Hạ Tuyết Oánh thì có gì mà phải bất mãn, phải dày vò bản thân ra nông nỗi này?
“Nghiên Nghiên, cho anh xem Lạc Lạc.”
Cung Thiếu Dương nhìn thấy Trần Nghiên Nghiên cũng rất đau khổ. Anh ấy cảm thấy áy náy vô cùng, nhưng vì lo lắng cho con gái nên anh vẫn cố kìm nén hỏi chuyện cô ấy.
Trần Nghiên Nghiên vốn biết Cung Thiếu Dương y thuật cao siêu, cho nên cô ấy không hề từ chối, ôm Lạc Lạc cho anh ấy khám.
Cung Thiếu Dương lập tức cầm lấy ống nghe, cẩn thận kiểm tra Lạc Lạc, sau đó nhìn tay chân cô bé, ôn nhu hỏi: "Nghiên Nghiên, em đã xét nghiệm máu cho con chưa? Có phải là bệnh chân tay miệng không?"
Trần Nghiên Nghiên trả lời: "Đã xét nghiệm rồi, không phải chân tay miệng, là do nhiễm virus."
"Hiện tại em đang cho con tiêm loại thuốc gì?"
Cung Thiếu Dương tiếp tục hỏi, và Trần Nghiên Nghiên tiếp tục trả lời.
Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần ở một bên nhìn họ nói chuyện với nhau, liếc nhìn nhau một cái.
Thực sự không thể hiểu nổi. Hai người họ quan hệ tốt như vậy, sau lại ồn ào tới bước ly hôn như vậy?
"Ra ngoài với anh."
Mộ Diệc Thần nắm tay Tô Vũ Đồng đi ra ngoài.
Bây giờ Cung Thiếu Dương đã tới đây thì bọn họ không cần ở trong đó nữa.
Anh có thể thấy rằng trong lòng Thiếu Dương luôn có Nghiên Nghiên, cứ để hai người họ ở lại riêng với nhau, có lẽ để họ nói chuyện với nhau lại có cơ hội hòa hợp lại.
Chỉ cần họ làm hòa với nhau, vợ anh sẽ không phải ngày ngày lo lắng cho Nghiên Nghiên và Lạc Lạc.
Tô Vũ Đồng đương nhiên muốn bọn họ hòa hợp nên cô đi cùng với Mộ Diệc Thần ra ngoài.
Khi ra đến cửa, Tô Vũ Đồng nói với Mộ Diệc Thần: “Diệc Thần, chúng ta tạm thời đừng đi ngay được không?”
Cô hiểu tâm tư của Mộ Diệc Thần, nhưng nếu hai người họ thực sự không ngồi lại được với nhau, cô không thể để Nghiên Nghiên một mình trong bệnh viện được.
Mộ Diệc Thần lãnh đạm cười: "Ừ, không đi!"
Anh biết cô đang lo lắng điều gì, anh sẽ làm cho cô cảm thấy yên tâm.
Nghe Mộ Diệc Thần nói sẽ không rời đi, cô cười tít mắt kéo tay anh nói: “Ở bên kia có ghế, chúng ta qua đó ngồi đi.”
Tình trạng của Lạc Lạc có vẻ như hạ sốt rất chậm, họ ngồi đây đợi đi.
Mộ Diệc Thần thấy cô kéo tay anh, chỉ cười nói một tiếng: “Được!”
Trong phòng cấp cứu.
Mắt Lạc Lạc vẫn còn đọng nước, nằm trong lòng Trần Nghiên Nghiên uống sữa. So với những đứa bé khóc lóc ồn ào xung quanh, lần này cô bé có hơi yếu hơn một chút, khuôn mặt nhỏ bé bị số tới ửng đỏ, cả người cuộn tròn lại, nhìn rất đáng thương.
Trần Nghiên Nghiên nhìn con mà thấy thương vô cùng, nước mắt lã chã rơi xuống.
Thấy cô ấy khóc, trái tim Cung Thiếu Dương như bị bóp nát, anh ấy nói với cô ấy: “Anh xin lỗi!”
Là do anh ấy không tốt.
Tất cả đều là lỗi của anh ấy.
Nếu như anh ấy không phạm sai lầm, luôn ở bên cạnh hai mẹ con họ thì đã không xảy ra những chuyện thế này.
Nước mắt Trần Nghiên Nghiên chỉ trực trào ra, ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Bây giờ anh nói những điều này còn có ý nghĩa gì nữa?”
Lần trước anh ấy đã chủ động gửi đơn đề nghị ly hôn đến nhà họ Tô rồi mà.
Nói một tiếng xin lỗi là có ý gì? Muốn cô ấy đáp lại một câu “Không có gì!” hay sao?
Nghe cô ấy nói vậy, trái tim của Cung Thiếu Dương giống như bị người ta dùng dao đâm thẳng vào, đau tới mức giọng nói của anh ấy run lên: “Nghiên Nghiên, là anh sai. Xe và nhà, cả tiền tiết kiệm, anh đều sẽ để lại cho em và con gái.”
Có nhà, hai mẹ con sẽ không cần ở nhờ nhà họ Tô nữa. Sau này con gái nửa đêm bị ốm, cô ấy có xe, không phải đợi Vũ Đồng và Diệc Thần đưa đi nữa.
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy anh ấy đang nói tới chuyện phân chia tài sản, khóc mãi lại thấy nực cười: “Cung Thiếu Dương, đồ của anh, một thứ tôi cũng không cần!”
Cô ấy tưởng rằng đêm nay anh ấy đến đây là do trong lòng vẫn còn yêu cô ấy, yêu con gái. Xem ra rõ ràng không phải như vậy rồi!
Anh ấy đến là để bàn với cô ấy chuyện ly hôn.
Cung Thiếu Dương, anh ác lắm!
“Nghiên Nghiên, em nghe anh nói. Những thứ này đều là thứ em đáng nhận được. Em đừng từ chối.”
Anh ấy có thể cho cô ấy thứ gì, anh ấy đều sẽ cho cô ấy.
Quãng đời còn lại, anh ấy sẽ âm thầm bảo vệ hai mẹ con, chuộc lại những sai lầm mà anh đã phạm phải.
Trần Nghiên Nghiên nghe anh ấy nói vậy trong lòng quặn thắt, mặt ảm đạm như khói: “Cung Thiếu Dương, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh về đi.”
Sau này cô ấy sẽ không bao giờ tin tưởng vào thứ gọi là tình yêu nữa.
Tất cả đều là lừa gạt.
Tình yêu giống như một lưỡi dao vô hình, lúc người ta bị nó đâm đều không hề nhìn thấy, đến lúc máu tươi chảy ra mới phát hiện lưỡi dao đã đâm thẳng vào tim rồi.
Đau, thực sự rất đau.
Cung Thiếu Dương thấy Nghiên Nghiên buồn như vậy, anh ấy thương xót vô cùng, mới vội vàng nói: “Nghiên Nghiên, em đừng khóc, anh sẽ lập tức đi ngay.” Nói xong, anh ấy liền quay người đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Bây giờ điều anh ấy có thể làm chỉ là làm cho cô ấy nhẹ lòng. Nếu cô ấy không muốn nhìn thấy anh thì anh sẽ đến nơi cô ấy không nhìn thấy để bảo vệ cô ấy.
Trần Nghiên Nghiên thấy Cung Thiếu Dương cứ như vậy mà đi, cô chỉ khẽ cười, một nụ cười đau khổ, đau thấu tâm can.
Tô Vũ Đồng thấy Cung Thiếu Dương đi ra, lập tức đứng dậy chặn anh ấy lại: “Cung Thiếu Dương, Lạc Lạc đang ốm như vậy, anh còn đi đâu?”
Cung Thiếu Dương biết Tô Vũ Đồng sẽ chặn anh ấy lại như thế này, cũng là có ý tốt. Anh ấy nói với cô: “Vũ Đồng, tất cả đều là lỗi của tôi. Cô đừng hỏi nữa.”
Nghiên Nghiên không muốn nhìn thấy anh ấy thì anh ấy không thể ở lại, ở lại sẽ làm cho cô ấy không vui.
Tô Vũ Đồng phát hỏa, trừng mắt nhìn anh ấy: “Không hỏi? Sao tôi có thể không hỏi được? Bên trong đó là chị em tốt nhất của tôi, anh cứ như vậy mà bỏ họ lại hay sao? Không lẽ anh đã quên những lời hẹn ước lúc hai người kết hôn rồi? Anh như thế này thì tính là cái gì?”