“Bác gái cứ yên tâm ạ, chúng cháu sẽ giữ bí mật với Niên Niên.” Hai người đồng thanh đảm bảo.
Thật ra thì dù cho bà Mộ không dặn dò thì bọn họ cũng sẽ không nói cho Niên Niên biết, đây không phải là việc mà tuổi của cậu bé phải chịu đựng.
Thôi Chân Hi và Cung Thiếu Vũ vẫn luôn ở lại nhà họ Mộ với bà Mộ, lúc trưa quả nhiên Mộ Diệc Thần quay về.
“Diệc Thần, cuối cùng anh cũng về rồi.”
Cung Thiếu Vũ nhìn thấy Mộ Diệc Thần quay về thì kích động lao tới trước mặt anh.
Mộ Diệc Thân trông thấy dáng vẻ gấp gáp của Mộ Diệc Thần thì giơ tay lên vỗ nhẹ lên bả vai của anh rồi sau đó đi đến trước mặt bà Mộ, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Mẹ ơi, sự việc đã phát triển đến mức độ nào rồi ạ, tình hình của Vũ Đồng sao rồi.”
Anh biết mẹ mình quý mến Vũ Đồng nhất, cô xảy ra chuyện bà tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn thế nên vừa xuống máy bay anh đã vội vàng trở về nhà để hỏi thăm tình hình.
Bà Mộ thở dài một tiếng rồi nói: “Vũ Đồng đang bị tạm giam, Tần Hồng Vũ vẫn chưa điều tra được thứ gì có giá trị cả, cậu ta nói camera giám sát ở con đường gần công trường đều bị phá hỏng rồi, hai thi thể của hai đứa trẻ kia đến giờ vẫn chưa có ai tới nhận.”
Mộ Diệc Thần nghe bà ta nói xong thì trái tim trùng xuống: “Nếu như toàn bộ camera gần công trường đều bị phá hủy hết vậy thì xem ra đối phương đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi.”
Cung Thiếu Vũ thấy anh nói thế thì nhanh chóng tiếp lời: “Rốt cuộc Vũ Đồng đã đắc tội với ai mà lại bị người ta hại ra nông nỗi này chứ.”
“Dù cho là ai thì tôi cũng sẽ điều tra ra.”
Dùng thủ đoạn độc ác như thế để hãm hại Vũ Đồng, nếu cô không chết thì cũng thân bại danh liệt.
Kẻ tàn nhẫn như thế anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Lucas, mặc kệ hung thủ có là ai, nhưng bây giờ con đi thăm Vũ Đồng trước đã.” Bà Mộ nói.
Hiện tại Tô Vũ Đồng được đưa tới trại tạm giam, tâm trạng của cô rất không ổn định, lúc này người cô cần nhất chính là Mộ Diệc Thần.
“Con đi ngay đây ạ.”
Nếu như không vì muốn biết tình hình tiến triển đến mức độ nào thì từ khi xuống máy bay anh đã chạy tới thăm Vũ Đồng ngay rồi.
“Ừ.”
Bà Mộ gật đầu.
Thôi Chân Hi nghe thấy Mộ Diệc Thần muốn đi thăm Tô Vũ Đồng thì lập tức nói: “Mộ Diệc Thần, tôi cũng muốn đi.”
Mộ Diệc Thần nhìn về phía Thôi Chân Hi: “Cô là người phát ngôn của trung tâm thương mại quốc tế Tô thị, thân phận nhạy cảm, cô không thích hợp đi đến những nơi như thế đâu. Cô và Thiếu Vũ cứ về nhà trước đi.”
Một nghệ sĩ lớn đi vào sở cảnh sát quá thu hút cái nhìn của người khác, nếu như bị người khác cố tình chụp lại thì sẽ tạo ra đề tài mới để mọi người thảo luận, anh không muốn Vũ Đồng phải chịu hai lần tổn thương. Anh cũng không muốn Thôi Chân Hi, người phát ngôn của trung tâm thương mại của quốc tế Tô thị bị kéo vào chuyện không hay này.
Thôi Chân Hi thấy Mộ Diệc Thần đã nói như thế thì lên tiếng: “Vậy được.”
Cũng đúng, vừa rồi cô chỉ lo cuống lên mà không suy nghĩ tới chuyện này.
Mộ Diệc Thần nghe thấy câu trả lời của Thôi Chân Hi, anh nhìn về phía mẹ mình, cho bà một ánh mắt cứ yên tâm rồi xoay người rời đi.
Cục cảnh sát Giang Thành.
Tô Vũ Đồng bị chuyển từ cục cảnh sát đến nơi này đã một ngày một đêm rồi, cô ăn không ngon ngủ không yên, cô luôn suy nghĩ xem rốt cuộc người hãm hại mình là ai.
Lúc này có tiếng cảnh sát ngoài cửa vọng tới: “Tô Vũ Đồng có người nhà tới thăm này, cô mau ra đây đi.”
Tô Vũ Đồng nghe thấy cảnh sát nói thế thì lập tức hoàn hồn rồi đi về phía cánh cửa đã được mở.
Khi Tô Vũ Đồng trông thấy Mộ Diệc Thần ở phòng thăm nuôi thì sống mũi cay cay, hốc mắt đỏ ửng lên.
Mộ Diệc Thần trông thấy cô phải chịu uất ức như thế thì vô cùng đau lòng ôm chặt lấy cô vào lòng rồi nói: “Anh biết là em bị oan, em yên tâm, đừng sợ gì cả, mọi thứ đều đã có anh ở đây rồi.”
Dù cho sự việc phát triển đến mức độ nào thì anh cũng tuyệt đối không để cho cô xảy ra chuyện bất trắc gì.
“Diệc Thần.”
Tô Vũ Đồng nghe thấy những lời anh nói thì nghẹn ngào gọi tên anh một tiếng rồi khóc nấc lên.
Cô không sợ hãi, chỉ là vào khoảnh khắc khi anh xuất hiện tâm trạng có hơi kích động mà thôi.
Cô tưởng anh ở nước ngoài xa xôi sẽ không trở về, nhưng anh đã trở về rồi.
“Vũ Đồng, em nói cho anh biết, gần đây em có đắc tội với người nào không?”
Mộ Diệc Thần thấy cô khóc thì trong lòng càng khó chịu hơn, giống như bị đâm từng nhát vào trái tim vậy, anh ước gì mình có thể xé nát người hãm hại cô ra làm trăm mảnh.
“Gần đây em không đắc tội với ai cả, chỉ là em có chuyện không vui với mẹ và em gái của A Tịch thôi.” Tô Vũ Đồng thật thà nói.
“Mộ Diệc Thần nghe thấy thế thì nhíu mày lại: “Em nói là Cố Xuân Minh và Cố Nhã Nhã sao? Em gặp được bọn họ ở đâu?”
Lúc anh còn chưa lên nắm quyền ở Hoa Thành, Cố Xuân Minh kia lúc nào cũng đối nghịch với mẹ của anh, không ngờ bây giờ bà ta lui ẩn rồi còn làm ra chuyện như thế này nữa.
Còn về Cố Nhã Nhã thì anh không tiếp xúc nhiều với cô ta, có dính líu gì đến một học sinh cấp ba ư.
Tô Vũ Đồng kể rõ ngọn ngành mọi chuyện tại sao cô lại gặp được Cố Xuân Minh và Cố Nhã Nhã cho Mộ Diệc Thần biết.
Tất nhiên cô sẽ không kể cho anh biết chuyện họ mắng Niên Niên.
Mộ Diệc Thần nghe xong thì đôi mắt dần trở nên đáng sợ: “Sau này em đừng đi tìm Cố Triều Tịch nữa.”
Anh biết Tô Vũ Đồng có ý tốt đi chăm sóc Cố Triều Tịch, nhưng mẹ và em gái của anh ta thì không hiểu lý lẽ, người phụ nữ của Mộ Diệc Thần anh đây sẽ bám lấy Cố Triều Tịch ư, có ai mắt mù mới thế!
Bọn họ nghĩ Cố Triều Tịch là ai chứ, là kẻ mà người phụ nữ nào cũng muốn bám lấy sao?
Đúng là ngu người.
“Vâng vâng, em sẽ không đi tìm anh ấy nữa.”
Cũng không phải là do Tô Vũ Đồng ghét Cố Triều Tịch gì cả, chỉ là cô không muốn gặp mẹ và em gái quái gở của anh ta thôi.
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng nghe lời như thế thì nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Trong đó có ai bắt nạt em không?”
Trong sở cảnh sát vàng thau lẫn lộn, anh lo nhất là có kẻ bắt nạt cô.
Tô Vũ Đồng nép trong ngực anh lắc đầu: “Anh yên tâm đi, mẹ tới sắp xếp cả rồi, ngoại trừ việc không được tự do đi lại ra thì trước mắt không có ai dám làm khó em cả.”
Thấy cô nói không bị bắt nạt thì Mộ Diệc Thần mới yên tâm: “Lát nữa anh sẽ đi tìm cảnh sát trưởng dặn dò ông ta, chắc phải để em chịu uất ức thêm mấy ngày nữa rồi, anh nhất định sẽ cứu em ra ngoài.”
Nếu không phải do bây giờ sự việc nghiêm trọng thì anh đã đưa cô đi từ lâu rồi.
Tô Vũ Đồng gật đầu sau đó cô nói: “Diệc Thần, anh có thể cứu Tiểu Vi và Điềm Điềm ra ngoài trước được không? Công ty cần bọn họ.”
Tuy cô đang bị tạm giam nhưng trái tim thì vẫn luôn đặt ở công ty.
“Ừ, em yên tâm, anh sẽ làm thế.”
Tiểu Vi và Điềm Điềm là người anh lựa chọn cho Tô Vũ Đồng, anh ắt sẽ lo liệu cho cả bọn họ nữa.
Thậm chí mấy người nòng cốt kỹ thuật của Tô thị anh cũng sẽ cứu họ.
“Anh Mộ, xin lỗi, đã hết thời gian thăm nom rồi.” Cảnh sát đứng ở cửa cẩn thận nhắc nhở anh môt câu.
Nghe thấy cảnh sát nói thể, Tô Vũ Đồng buông anh ra: “Em đi đây.”
“Ngày mai anh lại tới thăm em nhé.”
Mộ Diệc Thần không nỡ nói xong câu đó rồi nhìn Tô Vũ Đồng bị cảnh sát dẫn đi.
Sau khi Tô Vũ Đồng rời đi, Mộ Diệc Thần bèn đi tìm cảnh sát trưởng. Sau khi dặn dò ông ta mấy câu bảo ông ta quan tâm nhiều đến Tô Vũ Đồng hơn thì anh rời khỏi sở cảnh sát rồi đi tìm Tần Hồng Vũ.
Bị ông chủ tìm đến tận cửa, Tần Hồng Vũ càng không dám chậm trễ chuyện này, cùng với ekip của mình không ăn không ngủ đi điều tra chuyện này, trước tiên là phải tìm được người đã phá hoại camera giám sát đã.
Camera giám sát ở con đường gần đó đều bị phá hỏng, đây không phải là một công trường nhỏ, nhất định sẽ có người trông thấy.
Bọn họ đi hỏi thăm công nhân vệ sinh môi trường ở mấy con đường gần đó, cửa hàng gần đó và cả tài xế lái xe bus trên những con đường đó. Thậm chí còn điều tra cả camera giám sát ở các cửa hàng nhưng vẫn không thu được một chút manh mối nào cả.
Chớp mắt đã qua mấy ngày, sự việc đều không có tiến triển gì cả, vụ án thi thể trẻ con ở công trường sắp mở phiên toà xét xử, cổ phiếu của Tô thị giảm tới mức thấp nhất trong lịch sử, có người đã bắt đầu ngấm ngầm thu mua cổ phiếu của Tô thị rồi.
Tiểu Vi và Điềm Điềm phát hiện ra chuyện này thì lập tức thông báo cho Mộ Diệc Thần biết.
Mộ Diệc Thần cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng nên đã nhanh chóng điều Diêm Tịnh và Hồ Hạ đi đến làm ở Tô thị, bảo họ điều tra sự việc cho rõ ràng.