Trước giờ anh ta luôn không coi cô là người nhà họ Mộ.
Thù oán giữa bọn họ thì có liên quan gì đến cô chứ.
“Cố Triều Tích, con có thể tỉnh táo một chút không, con quên mất hơn hai mươi năm trước nhà họ Mộ đã đối xử với chúng ta như thế nào sao? Con còn có mặt mũi mà nhặt giày rách của nhà họ Mộ về đeo sao!”
Bà Cố không kiềm chế được cơn tức giận, đôi mắt đỏ như hai ngọn lửa nhỏ.
Cố Triều Tịch nghe thấy mẹ mình nhắc lại chuyện xưa thì nhớ lại chuyện hồi nhỏ anh ta bị người ta chê cười là thằng con hoang không có bố, anh nắm chặt bàn tay lại.
“Con không quên nhưng việc này không liên quan gì đến Vũ Đồng hết, tại sao mẹ cứ nhất quyết phải lôi cô ấy vào chuyện này chứ. Hơn nữa cô ấy là người con gái tuyệt vời nhất trong lòng con, không phải là giày rách gì cả.”
Dù bà ta có đối xử với anh ta như thế nào thì anh ta đều có thể nhịn được, nhưng anh ta không thể chịu được khi bà ta mắng Vũ Đồng như thế
Anh ta không thể chịu được người con gái anh ta coi như báu vật trong lòng lại bị mẹ mình chà đạp như thế.
Bà Cố bị Cố Triều Tịch chọc tức, bà ta tức giận nói: “Cố Triều Tịch, con điên thật rồi! Con còn như thế này nữa thì mẹ sẽ khiến cho Tô Vũ Đồng sống không bằng chết đấy, con có tin hay không?”
Tuy việc thi thể trẻ em ở công trường không liên quan gì đến bà ta nhưng bà ta có thể mượn gió bẻ măng để phá huỷ hoàn toàn Tô thị.
Từ khi bà ta biết được sự tồn tại của Tô Vũ Đồng thì đã cho người đi điều tra tài liệu về cô, người cô để ý nhất là ông nội, cũng chính là người sáng lập ra Tô thị. Nếu như Tô thị bị phá sản thì ông nội của cô chắc chắn sẽ phải chịu đả kích nặng nề. Đến lúc đó Tô Vũ Đồng sẽ là người trắng tay, cả của cả người đều không còn, điều đó còn đau khổ hơn cả chết gấp trăm lần ấy chứ.
Cố Triều Tịch hiểu rõ tính cách của mẹ mình, bà nói là làm hơn nữa còn bất chấp hậu quả, nếu không năm đó bà đã không tự đẩy mình xuống vực sâu như thế.
Cố Triều Tịch sợ là bà sẽ làm ra chuyện gì gây tổn hại cho Tô Vũ Đồng thật, anh ta bèn nói: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn con phải làm sao?”
Vì sự an nguy của Tô Vũ Đồng nên anh ta đành phải tạm thời nhân nhượng.
Bà Cố nghe thấy anh ta nói thế thì lạnh lùng nói: “Con phải cắt đứt tất cả quan hệ với Tô Vũ Đồng.”
Chỉ cần anh ta cắt đứt hết quan hệ với Tô Vũ Đồng thì bà ta sẽ không ra tay với Tô thị nữa.
Cố Triều Tịch nghe thấy thế thì nắm chặt bàn tay lại kêu răng rắc: “Được, con đồng ý.”
Nếu anh ta đã nói như thế rồi thì bà ta cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa, anh ta sẽ cho người âm thầm đi điều tra bằng chứng để cứu Vũ Đồng.
“Tốt lắm.”
Bà Cố nghe thấy Cố Triệu Tịch đồng ý thì rất hài lòng: “Mẹ mong rằng con có thể nhớ rõ những gì mình nói hôm nay! Con cũng biết rõ ta ghét nhất người khác lừa dối mình mà.”
Bà ta hận nhất chính là thất vọng, kẻ nào khiến bà ta thất vọng bà ta sẽ khiến cho kẻ đó muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
“Mẹ yên tâm, con nhớ rất rõ ràng.”
Cố Triều Tịch nói xong thì nhanh chóng rời khỏi biệt thự nhà họ Cố.
Biệt thự nhà họ Mộ.
Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương, còn có Thôi Chân Hi và Cung Thiếu Vũ đều biết chuyện Tô Vũ Đồng xảy ra chuyện nên đều đã vứt bỏ công việc của mình rồi chạy ngay tới đây tìm bà Mộ để bàn bạc kế sách đối phó.
Bàn bạc một lúc, bà Mộ nói với bọn họ: “Mấy đứa về nhà cả đi, bác hiểu các con rất quan tâm đến Vũ Đồng, thế nhưng mấy đứa không phải là nhân viên chuyên nghiệp, ở lại thì chỉ càng sốt ruột hơn thôi. Nhất là cháu đấy Nghiên Nghiên, cháu còn đang mang thai nữa. Xin hãy tin bác, bác nhất định sẽ không để cho Vũ Đồng phải chịu oan ức đâu.”
Bà ta là mẹ chồng của Tô Vũ Đồng, bà ta cũng lo lắng cho cô không kém gì bọn họ đâu.
“Bác gái, cháu không đi đâu hết, bác xem xem chúng cháu có thể nộp tiền bảo lãnh cho Vũ Đồng ra ngoài được không ạ?” Thôi Chân Hi nhìn bà Mộ khẩn thiết nói.
Vũ Đồng chưa về sao bọn họ có thể về được chứ.
Mọi người nghe thấy Thôi Chân Hi nói thế thì đổ dồn ánh mắt về phía bà Mộ.
Bà Mộ thở dài rồi lắc đầu nói: “Bác đã thử rồi, cũng đã vận dụng các mối quan hệ nhưng cục trưởng cục cảnh sát nói đây là một vụ án quan trọng nên không thể bảo lãnh được, nếu không anh ta cũng không biết ăn nói thế nào.”
Nếu như truyền thông không đưa tin tức thì bà ta tuyệt đối có khả năng bảo lãnh được cô ra ngoài, nhưng bây giờ sự việc ầm ĩ như thế muốn một tay che trời e là rất khó.
Quản lý thương nghiệp ắt là quản lý trước rồi mới đến thương nghiệp.
Dưới tình huống như thế này dù nhà họ Mộ có mạnh đến đâu thì đồn cảnh sát cũng không dám thả Tô Vũ Đồng ra ngoài.
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy thế thì bật khóc, nói một câu: “Sao sô Vũ Đồng lại khổ như thế chứ!”
Từ khi Trần Nghiên Nghiên quen biết Vũ Đồng đến nay, cô không bị hãm hại thì là bị ngược đãi, nếu không thì là bị thương đến nỗi nằm viện, bây giờ lại còn bị bắt nhốt vào đồn cảnh sát nữa.
Ông trời ơi, sao ông lại đối xử với Tô Vũ Đồng như thế chứ.
Cung Thiếu Dương nghe thấy Trần Nghiên Nghiên khóc thì nhanh chóng chạy tới an ủi: “Nghiên Nghiên, người ngay thẳng trong sạch dù cho có bị vu oan thì cũng sẽ được minh oan thôi. Với cả Vũ Đồng là người tốt, cô ấy ắt sẽ được trời giúp, cô ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Thôi Chân Hi cầm giấy đưa cho trần Nghiên Nghiên lau nước mắt: “Nghiên Nghiên à, mang thai thì không thể khóc đâu, Vũ Đồng nhất định sẽ không sao đâu, cậu nghe lời đừng khóc nữa.”
Tuy Thôi Chân Hi rất lo lắng cho Vũ Đồng, lo lắng muốn chết nhưng cô không muốn khiến Nghiên Nghiên chịu kích động quá lớn, như thế sẽ ảnh hưởng không tốt cho đứa trẻ ở trong bụng cô ấy.
“Vâng vâng, cô ấy nhất định sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao.”
Tuy Trần Nghiên Nghiên nói thế nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Người bạn thân thiết nhất của cô bị hãm hại, làm sao cô không lo lắng được chứ.
“Thiếu Dương, cháu đưa Nghiên Nghiên về trước đi.”
Bà Mộ sợ Vũ Đồng không thể ra ngoài được thì Nghiên Nghiên sẽ sụp đổ nên đã nhanh chóng bảo Thiếu Dương đưa cô về nghỉ ngơi.
Phản ứng lúc mang thai của Nghiên Nghiên rất nặng, thấy cô như thế Cung Thiếu Dương cũng sợ cô sẽ xảy ra chuyện nên nói: “Vâng, nếu như có tin tức gì thì mọi người gọi điện thoại cho chúng cháu biết ạ.”
“Ừ, các cháu cứ yên tâm.” Bà Mộ đồng ý nói.
Tiễn vợ chồng Trần Nghiên Nghiên về, bà Mộ, Thôi Chân Hi và Cung Thiếu Vũ ba người yên lặng ngồi chờ đợi tin tức.
Vũ Đồng đã bị nhốt một ngày một đêm rồi, ngày hôm sau giá cổ phiếu của Tô thị đã bắt đầu sụt giảm, bà Mộ nóng lòng, chỉ đành gọi điện thoại cho Tần Hồng Vũ.
“Luật sư Tần, cậu đã điều tra được cái gì chưa?”
Nếu như Vũ Đồng còn không được thả ra thì Tô thị sẽ gặp nguy hiểm mất.
Bây giờ không phải có tiền và năng lực có thể giữ được Tô thị, mà nhất định phải kết thúc vụ án này, hơn nữa còn phải trả lại sự trong sạch cho Tô Vũ Đồng nữa.
Tần Hồng Vũ nghe thấy bà Mộ nói thế thì vội vàng tiếp lời: “Bà chủ, vụ án này thật sự rất kỳ lạ, tiến độ lại vô cùng chậm, camera giám sát ở con đường gần công trường đều bị phá hỏng hết, còn hai thi thể trẻ nhỏ thì không có ai đến nhận cả.”
Anh ta không thể biết được hai đứa trẻ tại sao lại chết, cũng không thể xác nhận được kẻ tình nghi, một chút manh mối cũng không có.
Anh ta từng giải quyết rất nhiều vụ án lớn nhưng chưa từng thấy vụ án nào lại kỳ lạ như thế này cả, đứa trẻ bị mất tích thế nhưng lại không có ai đi tìm kiếm.
Bà Mộ nghe thấy thế thì đôi mắt dần trở nên nặng nề: “Tài lực của Hoa Thành hùng hậu, cậu hãy nhanh chóng treo thưởng lớn tìm nhân chứng, cho dù thế nào thì cũng phải điều tra cho rõ ràng.”
Vũ Đồng nhà bà ta sẽ không làm ra chuyện như thế này, thế nên con bé cũng không cần phải gánh cái tội này trên lưng.
Tô Vũ Đồng đường đường là mợ chủ của tập đoàn Hoa Thành, bà ta tuyệt đối không thể để cô phải chịu uất ức được.
“Vâng thưa bà chủ.”
Tần Hồng Vũ nhanh chóng trả lời.
Bà Mộ cúp máy rồi nhìn về phía Thôi Chân Hi và Cung Thiếu Vũ đang nóng hết ruột gan: “Hai đứa quay về đoàn làm phim đi, đừng làm chậm trễ công việc của mình. Lucas dự tính trưa nay sẽ quay về.”
“Bác gái, bây giờ cháu quay về đoàn làm phim cũng không có tâm trạng gì mà quay phim được, hay là bác cứ để cháu ở đây với bác đi ạ.”
Bây giờ Thôi Chân Hi chỉ quan tâm tới mỗi Tô Vũ Đồng thôi, sao cô có thể bỏ đi được chứ.
Cung Thiếu Vũ thấy Thôi Chân Hi nói thế thì cũng nói: “Cháu đã xin nghỉ bên phía đoàn phim rồi, bác gái không cần lo lắng đâu ạ.”
Với tình trạng hiện tại của Thôi Chân Hi, bây giờ cô có quay về thì cũng không diễn được, còn không bằng để cô ta ở lại đây cho rồi.
Bà Mộ thấy họ kiên quyết muốn ở lại như thế thì nói: “Thôi được rồi, nhưng hai đứa nhất định không được nói cho Niên Niên biết, nó vẫn còn chưa biết sự việc đâu.”
Tình cảm Niên Niên dành cho Vũ Đồng thế nào bà ta hiểu rất rõ, nếu như Niên Niên biết cô bị bắt thì nhất định sẽ rất khó chịu.