Ngày hôm sau, Vô Môn có chuyện nên Vô Kỵ từ sáng sớm đã rời bệnh viện. Bạc Nhược muốn anh nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa nhưng anh nói chuyện này chỉ có mình anh mới có thể giải quyết. Vô Kỵ trước nay luôn coi trọng sự nghiệp, Bạc Nhược hiểu tính nên không khuyên nhủ nhiều.
Vô Kỵ rời đi chưa lâu, Helen đã xuất hiện.
“ Em ổn chứ ? ”.
Hắn mang theo rất nhiều đồ để giúp Bạc Nhược hồi phủ thân thể, đặt tất cả những thứ ấy trên tủ gỗ bên cạnh giường bệnh rồi Helen mới kéo ghế đến ngồi đối diện với Bạc Nhược.
Lúc này, tầm nhìn của cô vẫn vô định, có thể là một điểm nào đó trên bức trường trắng xoá mà cũng có thể là một nơi nào đó xa xăm bên ngoài bầu trời rộng lớn. Cho đến khi Helen ngồi đối diện cô, Bạc Nhược mới thu lại ánh mắt, đặt trọn vẹn lên người hắn.
“ Vì sao lại giết Tiểu Hoạ ? ”.
Helen có phần kinh ngạc, nhưng hắn ít nhiều vẫn giữ được bình tĩnh.
“ Câu hỏi này em nên hỏi Vô Kỵ mới đúng, không phải sao ? ”.
Bạc Nhược nhếch mép cười một tiếng, không hề che giấu bộ dạng châm biếm của mình đối với Helen.
Đôi đồng tử của cô phản chiếu bóng hình hắn, mang theo một chút bi thương, một chút hận ý.
“ Tôi nên gọi anh là Helen tiên sinh hay là gọi anh là Tiểu Vô tổng, Vô Kỷ ”.
“ Em biết hết rồi ? ”.
Năm ấy Bạc Nhược quyết định để Tiểu Hoạ theo họ Helen vì hắn mang họ Vô, Vô Kỵ cũng mang họ Vô. Bạc Nhược nghĩ rằng đây là trùng hợp, thế giới nhiều người trùng họ như thế, họ nhất định không có quan hệ gì. Nhưng ông trời vẫn là cứ thích trêu đùa, Helen và Vô Kỵ là anh em ruột.
Bảo sao Giác Mạc Thiên nói cuộc sống của cô thật thê thảm, vướng vào một Vô Kỵ đã đủ rồi đằng này còn vướng thêm một Helen.
“ Đúng là tôi biết rồi. Chờ ngày anh nói ra có phải là khi đứng trước mộ tôi không ? ”.
“ Bạc Nhược, giấu em chỉ vì muốn tốt cho em ”.
“ Giết Tiểu Hoạ cũng là muốn tốt cho tôi ? Anh giết người có thể không nhận nhưng cũng đừng đổ cho người khác được không ? Vô Kỵ vì cứu nó mà bị thương rất nặng ”.
Helen nhíu mày. Hắn quan sát sắc mặt của Bạc Nhược cảm thấy cô không giống như nói đùa. Ngày Tiểu Hoạ mất, Bạc Nhược rõ ràng là người chứng kiến thế nên người động thủ cô cũng rõ hơn ai hết.
Vậy mà Bạc Nhược nói hắn giết người rồi đổ lên đầu Vô Kỵ, còn nói Vô Kỵ vì cứu Tiểu Hoạ mà bị thương nặng ? Rốt cuộc là Bạc Nhược đã bị người đàn ông kia làm cái gì ?
“ Bạc Nhược, em nói Tiểu Hoạ rõ anh giết ? ”.
“ Còn không phải ? ”.
Hai tay Helen siết chặt lại. Hắn đứng dậy muốn chạy đi tìm Vô Kỵ hỏi cho rõ ràng, nhưng Bạc Nhược lại nhanh hơn một bước, trên tay cô cầm lấy con dao, cầm rất chắc, đâm một nhát vào bụng hắn.
Helen ngơ ngác quay đầu nhìn Bạc Nhược, gương mặt không còn một hột máu. Đúng lúc này cửa phòng bệnh được mở ra, một màn máu me đập thẳng vào mắt Vô Kỵ.
“ Helen dùng mạng của anh để đền mạng cho Tiểu Hoạ ! ”.
Bạc Nhược hét lên. Dường như cô thật sự muốn lấy mạng Helen, một nhát dao không đủ cô còn muốn đâm thêm một nhát nữa, cũng may Vô Kỵ kịp thời ngăn Bạc Nhược lại.
Không biết có phải do đau quá mà Helen sinh ảo giác. Hắn tựa hồ đã nghe thấy từ Bạc Nhược một tiếng xin lỗi.
“ Nhược Nhược, em bình tĩnh lại ”.
Vô Kỵ ôm chặt lấy Bạc Nhược khiến con dao trong tay cô rơi xuống nền đất. Bạc Nhược ngược lại không hề can tâm, cô đẩy Vô Kỵ ra, cười khểnh.
“ A Kỵ, người chết là con gái anh đấy ! Anh có thể niệm tình hắn là em ruột của anh nên bỏ qua nhưng mối thù này em không thể không trả ”.
Bạc Nhược cúi đầu nhặt lấy con dao. Ngay lúc đó, Vô Kỵ đã nhanh đưa tay đập mạnh lên gáy cô khiến cô ngất đi.
\[ ... \]
Sau khi sắp xếp cho Bạc Nhược ổn thoả, Vô Kỵ lập tức gọi bác sĩ đến xem vết thương cho Helen. Vết thương không sâu, ngất đi vì do mất nhiều máu.
Một tiếng kế tiếp đó, hắn đã tỉnh lại.
“ Anh đã làm gì cô ấy rồi ? ”.
Vô Kỵ nghe thấy tiếng động liền xoay người lại. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, hắt lên bóng lưng của anh làm cái bóng của anh đổ xuống phủ kín cơ thể của Helen.
Anh khẽ cười, chậm rãi đáp lại.
“ Làm những gì để khiến cậu và cô ấy không có kết quả ”.
Anh đổi ký ức của Bạc Nhược, nguyên nhân lớn nhất chính là không muốn cô gần Helen thêm một khắc nào nữa.
“ Vô Kỵ ! ”.
Helen gằn từng tiếng, có lẽ đại khái đã hiểu được Vô Kỵ đã có hành động gì. Trước đây vì muốn chữa khỏi hoàn toàn bệnh tâm lý cho Bạc Nhược, hắn đi hỏi vô số người, có người nói chỉ cần khiến cô quên đi tất cả những chuyện không hay làm lại một cuộc đời mới. Vô Kỵ đã dùng cách này, chỉ là dùng theo một phương pháp mới.
“ Nếu không muốn chết đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa ”.
“ Vô Kỵ, anh làm như thế có thể giữ cô ấy được bao lâu ”.
“ Tôi đã nói rồi, một đời ”.
Những cách có thể giữ được Bạc Nhược bên cạnh mình dù tàn nhẫn ra sao anh vẫn có thể làm hết.