“ Anh muốn làm gì cơ ? ”.
Vô Kỵ cố tình như mình không nghe thấy, anh đứng đối diện với Giác Mạc Thiên, lạnh giọng hỏi lại. Kỳ thực, đây chính là một câu cảnh cáo.
Giác Mạc Thiên bật dậy. Hai người đàn ông vóc dáng cao to đối đầu nhau, khí chất đều không phải loại tầm thường, kẻ chín kẻ mười, không ai thua kém. Hắn đưa tay, đẩy mạnh Vô Kỵ ra xa, lớn giọng.
“ Tôi nói, đợi Bạc Nhược tỉnh lại, tôi sẽ đưa cho cô ấy đi ”.
“ Anh có lá gan đấy ư ? ”.
Sắc mặt Vô Kỵ thoáng chốc trở nên khó coi. Anh trăm phương ngàn tính chỉ để có được sự ân cần, chăm sóc như hiện tại của Bạc Nhược. Anh đã hi sinh cả tính mạng của chính con mình để có được cô, giờ Giác Mạc Thiên nói muốn đưa cô đi là có thể đưa được hay sao ?
“ Có hay không anh rõ nhất. Vô Kỵ, anh nên nhớ tôi dám tính kế để giết chết đứa con đầu lòng của anh thì cũng dám đưa A Nhược đi ”.
Giác Mạc Thiên nhếch mép cười. Đây là lý do vì sao hắn không muốn Bạc Nhược có bất cứ thứ gì dính dáng đến Vô Kỵ. Phải, người đẩy cô đến bên cạnh Vô Kỵ chính là hắn. Nhưng mấy năm trước hắn đã hối hận rồi, nếu không làm sao cần tốn sức khiến cô hận Vô Kỵ.
Đứa con đầu lòng của cô mất không hề đáng tiếc. Chỉ là hắn không ngờ Bạc Nhược sẽ lại tiếp tục có con với người đàn ông ấy. Ông trời đúng là trêu đùa sự nỗ lực của hắn.
“ Vậy thì anh có tư cách gì để đưa cô ấy đi ? Giác Mạc Thiên, anh là người giết chết đứa con đầu lòng của cô ấy, là người tổn thương cô ấy. Nếu luận về tư cách, anh là người không đáng có nhất ”.
Năm xưa hắn tính kế anh, ép anh lựa chọn giữa Bạc Nhược và lợi ích. Vô Kỵ khi ấy hoàn toàn không hề hay biết trong cô đang mang thai và anh cũng nghĩ rằng ba viên đạn ấy hoàn toàn không thể tổn thương đến mạng sống của cô. Nhưng thứ anh không ngờ tới chính là Giác Mạc Thiên đã sắp đặt mọi thứ, chỉ đợi anh sa bẫy.
“ Nếu như tôi không giết đứa con trong bụng cô ấy thì cô ấy ở bên cạnh anh chỉ có nước mất mạng ”.
Quá khứ, Bạc Nhược liều mạng cứu hắn chỉ để vạch ranh giới rõ ràng giữa hắn và cô. Món nợ ân tình kia cô coi như gánh nợ, coi như vách ngăn không cho cô đến với Vô Kỵ. Vì thế cô cứu hắn, bất chấp tất cả. Bạc Nhược từng nói, đưa hắn rời đi, cô sẽ quay trở lại bên cạnh Vô Kỵ, sống một cuộc sống bình thường bên cạnh anh.
Nhưng Giác Mạc Thiên làm sao không hiểu tính cách của Vô Kỵ. Anh đã từng ép chết Duẫn Giản Giao thì cũng có thể ép chết Bạc Nhược. Hắn mất đi một đứa em gái đã đủ rồi, không thể mất thêm một Bạc Nhược nữa.
“ Tôi có thể động thù với bất kỳ ai nhưng tuyệt đối sẽ không động đến cô ấy ”.
Vô Kỵ quát lớn.
Mọi người xung quanh ai cũng nói rằng là anh ép Bạc Nhược đến đường cùng, anh đều có thể coi những lời này như gió thoảng qua tai. Nhưng Bạc Nhược của anh cũng nghĩ như vậy ...
“ Anh sẽ động thôi. Đến con của hai người anh cũng dám giết huống hồ gì là cô ấy. Vô Kỵ, anh buông tha cho A Nhược đi, đừng kéo cô ấy thêm sâu nữa ”.
“ Đủ rồi. Bạc Nhược cần nghỉ ngơi, anh đừng đến đây làm phiền. Nếu một lần nữa tôi thấy anh xuất hiện ở đây, tôi sẽ ... ”.
“ Sẽ làm gì ? Sẽ giết tôi ư ? ”.
Giác Mạc Thiên đoán đúng tâm tư của Vô Kỵ, anh cũng chẳng hề phủ nhận.
“ Phải ”.
“ Ồ ? Hôm nay tôi nhất định phải đưa cô ấy đi ”.
Người Vô Kỵ toả ra hàn khí lạnh buốt. Hành lang rộng lớn không bóng người bỗng chốc nhiệt độ hạ xuống mức thấp nhất. Nể tình Bạc Nhược nên anh không động đến Giác Mạc Thiên, nhưng lần này không động có vẻ là không được rồi.
Một cái nháy mắt qua đi, Giác Mạc Thiên đã ngã xuống nền đất. Trên lồng ngực ghim chặt một cái dao. Máu tí tách rơi xuống nền đá cẩm thạch, từng giọt từng giọt, rất nhanh đã tạo thành một vũng máu lớn.
Thời điểm này là thời điểm bác sĩ đi kiểm tra phòng bệnh, có rất nhiều người đã nhìn thấy cảnh tượng này nhưng không phải ai cũng dám lại gần.
Vô Kỵ hơi cúi người xuống, miệng khẽ cười.
“ Có biết người nào không phiền phức nhất ? ”.
Cổ họng Giác Mạc Thiên như có thứ gì đó chặn lại, hoàn toàn không thể lên tiếng. Sắc mặt hắn trắng bệch, đôi mắt trợn to nhìn Vô Kỵ.
Người đàn ông này càng cười càng lớn hơn.
“ Chính là người chết. Giác Mạc Thiên, anh xen vào chuyện giữa tôi và Bạc Nhược cũng đủ rồi, nên chết rồi ”.
Dứt lời, bàn tay to lớn của Vô Kỵ nắm chặt lấy con dao ghim trên lồng ngực của Giác Mạc Thiên, anh dùng hết sức, đâm thật sâu khiến cho mũi dao xuyên qua cả người hắn. Giác Mạc Thiên trợn mắt thật to, cuối cùng không chịu nổi nữa, cánh tay buông thõng.
Cả một quá trình rất dài, Vô Kỵ không hề hay biết bản thân bị người ta theo dõi. Bóng hình nhỏ bé nhìn anh rất lâu, tựa hồ như bị hành động của anh rút sạch cả tâm hồn lẫn thể xác. Nước mắt khẽ rơi xuống, từng tiếng nấc nhẹ bị người ấy cố gắng chặn lại.