- Dược...Dược Tuệ Lam ?
Đó là Lục Tịnh Vy và Mạn Thanh. Biết tin là Lục phu nhân Bạch Hòa nhập viện, Mạn Thanh liền kéo Tịnh Vy vào viện.
- D-Dược tiểu thư nói vậy là có ý gì ?
- Hừ ! Hỏi cô con gái bảo bối của bà ý.
Đúng lúc đấy, Lục Hạ Thi lên tiếng :
- Mẹ tôi hiện không khỏe, không thể tiếp hai người được. Mau về đi !
- Đại tiểu thư, xin cô hãy cho chúng tôi...
- Về đi ! - Lục phu nhân Bạch Hòa yếu ớt nói, khuôn mặt xanh xao không cảm xúc.
Mạn Thanh không thể nói gì.
- Không nghe thấy phu nhân nói gì à ? Mẹ con bà còn không mau cút về đi ! Cái loại người như cô ta cũng không có tư cách để đứng đến đây đâu. - Tuệ Lam khinh bỉ.
- Tôi không biết là vị tiểu thư đây muốn gì, nhưng cô không có quyền được xúc phạm đến Vy Vy.
- Vậy thì cô ta cũng không có quyền được xúc phạm đến chị gái tôi. Cô ta nghĩ mình là ai ? - Hạ Nhi tức giận nói lớn.
- Cô nói cái gì cơ ? Tôi xúc phạm đến chị gái cô á ? Đ-đừng có mà ngậm máu phun người !
- Ha, cô lật mặt nhanh ghê ! Sao không đi làm diễn viên đi ? Hay để tôi giới thiệu cho cô mấy vai tiểu tam nhé ? Hay cô thích phim người lớn ?
- Cô !
Tịnh Vy giận quá hóa thẹn, vừa giơ tay lên tát Tuệ Lam thì bị Lục Hạ Thi bắt lấy. Cô nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, nói với giọng điệu có thể khiến người khác kinh hãi :
- Nếu cô dám tát, tôi có thể giúp cô một chuyện, như việc khiến cho cô và tên khốn Hàn Mặc Nghiêm kia được “ bên nhau ”sớm hơn đấy !
Ánh mắt của Hạ Thi khiến Tịnh Vy sợ hãi. Cô ta nghĩ thầm : “ Ch-chị ta đã biết chuyện của mình và Mặc Nghiêm rồi ư ? ”
* Rầm ( Tiếng mở cửa mạnh ) *
Đúng lúc đấy, tiên sinh Lục Quân đứng ở cửa, thở hổn hển do chạy vội vàng tới đây, tỏ ra thương hại hỏi :
- Bạch Hòa, bà sao thế này ?
Bà hoàn toàn ngó lơ ông ta. Xuất hiện trên khuôn mặt bà là sự mệt mỏi.
- Sao lại phải nhập viện cơ chứ ?
- Còn không phải tại cô con gái Tịnh Vy bảo bối của cha à ? - Hạ Nhi lên tiếng.
* Bốp *
Lục Quân thẳng tay tát mạnh vào mặt Hạ Nhi. Ông ta quát lớn :
- Ngậm miệng lại ! Tất cả là tại con chị mày kia kìa. Nếu không tại nó thì mẹ chúng mày có phải ra nông nỗi này không hả ? Mày đừng có mà bênh vực cho chị mày rồi vu oan giá họa cho người khác.
- Hạ Nhi không có tội trong chuyện này. Nếu cha muốn trách, muốn tát thì cứ quay sang trách con tát con, đừng lôi con bé vào. - Hạ Thi lên tiếng nói giúp em gái.
Lục Hạ Nhi tức giận, chỉ thẳng tay vào mặt Lục Tịnh Vy, nói lớn :
- Chị Thi không có tội. Tất cả là tại cô ta. Cô ta và tên khốn Hàn Mặc Nghiêm đến Lục gia gây sự với mẹ. Con và Sâm quản gia có thể làm chứng.
Hạ Nhi càng nói càng khiến Lục Quân điên tiết. Ông ta ném chiếc điện thoại vào mặt Hạ Nhi và nói lớn :
- Thế thì mày thử nhìn xem con chị mày nó làm ra chuyện gì để khiến mẹ mày bị như thế.
Hạ Nhi nhặt chiếc điện thoại lên. Cô run run tay, đứng đờ người ra khi nhìn vào bức ảnh đó của Hạ Thi. Cô quay sang nhìn chị gái, ấp úng không nói nên lời :
- Ch-chị, sao chị có thể...?
Bỗng nhiên, trên khóe miệng của Lục Hạ Thi xuất hiện một nụ cười đầy sự khinh bỉ. Cô nhếch mép và đáp lại :
- Đúng, tôi làm đấy. Thì sao chứ ?
- Chị không biết xấu hổ hay sao ? Chị có còn lòng tự trọng hay không ? - Lục Tịnh Vy chen ngang.
- Thế cô nghĩ mình còn giữ lại chút liêm sỉ gì không ? Là em mà lại đi cướp vị hôn phu của chị gái mình thì cô cũng không có đủ tư cách để lên tiếng dạy đời tôi ở đây đâu !
- Chị !
- Ha ! Còn nếu cô thích Hàn Mặc Nghiêm đến thế. Được, tôi sẽ tặng hắn cho cô. Tôi cũng không còn hứng thú gì với loại hàng 2hand đã qua sử dụng đấy đâu.
- Câm miệng lại cho tao !
- Còn cha, cha đã vứt bỏ hết tôn nghiêm của mình để cắm lên đầu mẹ tôi một cặp sừng, thì những việc mà tôi làm cũng chẳng đáng là gì đâu.
- Súc sinh, mày !
Ông ta giơ tay lên định tát vào mặt Lục Hạ Thi thì bỗng nhiên có một người nắm lấy tay ông ta và nói :
- Ông thử tát xem !
- Ai to gan dám giữ tay ông ?
Tất cả mọi người đều tròn mắt lên khi nhìn về phía cửa. Người đó là Phó Trạch Diên.
- Phó...Phó tổng, sao ngài lại có mặt ở đây ? - Lục Quân đổ mồ hôi, lắp ba lắp bắp.
- Nếu ông dám tát cô ấy thì trừ Lục phu nhân và Lục nhị tiểu thư ra, tôi sẽ khiến cho các người hối hận đấy.
- Ngài...ngài đừng nói vậy. Đây chỉ là chút chuyện gia đình nhỏ nhặt mà thôi, không có gì đáng để bận tâm đâu.
- Hừ ! Nếu tôi không đến kịp thì chắc một cái bạt tai của ông đã in lên mặt cô ấy rồi đấy !
- Ờ thì...“ Khốn kiếp ! Sao con nhỏ đáng chết ấy lại có quan hệ với Phó Trạch Diên cơ chứ ? ” - Lục Quân nghĩ bụng.
Phó Trạch Diên ngó lơ, đi lướt qua họ đến trước mặt Lục Hạ Thi. Anh tức giận nhìn cô rồi bế cô lên và nói :
- Tôi đã bảo là không được phép chạy loạn cơ mà, sao không nghe lời ?
- Anh...anh bỏ tôi xuống đi đã ! - Hạ Thi đỏ mặt, ngại ngùng nhìn anh đáp lại.
- Không bỏ ! Trả lời tôi !
- Tại...tại vì tôi muốn sang thăm mẹ, nhưng không ngờ là họ cũng tới nên là...
- Được. Tạm thời chấp nhận lí do đấy. Còn bây giờ thì về phòng nghỉ cho tôi.
- Đ-được. “ Đúng là bá đạo mà ! ”
Phó Trạch Diên bế Hạ Thi đi về phía cửa. Bỗng nhiên, Lục Tịnh Vy đứng chặn trước đấy và nói :
- Phó tổng, xin anh hãy đợi một chút. Hôm nay có mặt anh ở đây thì nhất định phải làm cho rõ chuyện này.
- Chuyện gì ?
Tịnh Vy đưa cho Phó Trạch Diên chiếc điện thoại có tấm hình ấy.
- Anh xem đi.
Anh ta cầm lên xem. Cô ta tiếp lời :
- Anh tốt hơn hết nên chấm dứt mối quan hệ với chị ta đi. Chị ta dây dưa với rất nhiều người đàn ông và còn có một đứa con gái rồi. Chị ta không còn trong trắng như anh nghĩ đâu. Người đàn ông trong tấm ảnh đó nhất định vẫn còn có nhiều quan hệ mờ ám với chị ta.
Đúng lúc cô ta vừa nói xong thì bỗng nhiên Phó Trạch Diên cười phá lên và nói :
- Hahaha ! Về chuyện cô ấy có con gái thì tôi không quan tâm. Còn nếu về chuyện tấm ảnh mà cô đưa cho tôi xem thì xin lỗi nhé, Lục tam tiểu thư. Bởi vì tôi chính là người đàn ông đang có quan hệ mờ ám với chị gái cô đấy.
- Cái gì ?????