Hạ Thi dường như có thể nghe thấy tiếng nói của ai đó. Cô đẩy mạnh Phó Trạch Diên ra, đỏ mặt rồi lắp bắp :
- M-mọi...mọi người đến từ lúc nào vậy ? Không phải như mọi người nghĩ đâu ! Đó chỉ là hiểu lầm thôi.
- Tại sao mấy người vào mà không gõ cửa ?
Phó Trạch Diên tức giận, tay nắm chặt lại. Anh như muốn hét vào mặt mấy con người vô duyên kia.
- Đúng là nếu gõ cửa thì chúng tôi đã không phải ăn nồi “ cẩu lương ” nhiều đến ngập mồm của hai người rồi. - Châu Khải Thần cười.
- Kh-không...không có đâu ! - Hạ Thi luống cuống đáp lại.
- Thôi được rồi. Nói đi, đến đây làm gì ?
- Sao lại ngang nhiên đuổi chúng tôi đi chứ ? Tôi đến để mang cháo và chăm sóc cho Thi Thi.
- Thế cậu quên hôm nay phải bàn chuyện hợp đồng với đoàn làm phim của tôi à ?
- Không đi ! - Phó Trạch Diên tỏ thái độ.
Trợ lý Dương Vũ chạy tới, ghé sát vào tai anh ta, thì thầm :
- Chủ tịch, anh không định ra tay dìm đám truyền thông nữa à ?
- Ừ nhỉ, suýt quên.
Anh ta đứng dậy và nói :
- Dược tiểu thư, cô có thể ở lại chăm sóc cho Lục Hạ Thi được không ? Tôi có chút việc bận ở công ty cần giải quyết.
- Được. Hôm nay tôi cũng chẳng có lịch trình gì nhiều.
- Làm phiền cô rồi.
Rồi anh ta đặt tay lên đầu Hạ Thi, cười nhẹ :
- Ngoan ngoãn ở đây đi, không được chạy loạn. Đợi tôi xong việc sẽ quay lại.
Cô đỏ mặt, phồng má lên đáp lại :
- Chạy loạn gì chứ ! Anh cứ yên tâm đi làm việc của mình đi. Không có anh tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình mà.
Phó Trạch Diên cũng yên tâm khi để Dược Tuệ Lam chăm sóc cho Lục Hạ Thi nên mỉm cười rồi ra khỏi phòng.
Vừa đóng cửa vào, khuôn mặt của anh ta biến sắc, trở lại thành một tổng tài lạnh lùng với ánh mắt sắc sảo phải khiến cho người khác kinh sợ.
Phó Trạch Diên nói :
- Phái người đi điều tra việc này cho tôi, xem ai là kẻ chủ mưu tung tin đồn này lên mạng. Điều tra được thì lập tức truy bắt người đưa đến trước mặt tôi. Tôi sẽ tự tra hỏi.
- Dạ vâng, thưa chủ tịch.
- Trạch Diên, cậu thực sự là đang nghiêm túc theo đuổi chị dâu đấy à ?
- Không phải theo đuổi, mà vì tôi nghĩ mình có trách nhiệm phải bảo vệ cô ấy. Tôi đã một lần khiến cô ấy chịu nhiều đau khổ rồi, nên sẽ không có lần thứ hai.
Trợ lý Dương cười, nghĩ thầm : “ Không ngờ cũng sẽ có ngày boss lại nhận trách nhiệm phải bảo vệ một cô gái. ”
.... . . . ....
Sau khi ba người đàn ông cùng đi ra khỏi phòng, Lục Hạ Thi thở phào nhẹ nhõm. Tuệ Lam liền quay sang hỏi :
- Thế dì làm sao mà lại phải nhập viện cấp cứu thế ?
Hạ Thi buồn rầu kể lại đầu đuôi sự việc cho Tuệ Lam nghe. Tuệ Lam nghe xong thì tức giận và nói :
- Tên khốn Hàn Mặc Nghiêm ! Còn con tiện nhân Tịnh Vy nữa. Đôi cẩu nam nữ đó dám...
- Tôi sẽ tính toán chi li từng người một. Những kẻ đó sẽ phải trả giá cho tất cả những lỗi lầm mà mình gây ra, không sót một ai. Tôi sẽ khiến những kẻ đó phải mất hết tất cả.
- Được rồi. Bây giờ viêc quan trọng là bà phải dưỡng sức đã. Nè, ăn cháo đi !
- Ừm, cảm ơn bà,
Cô quay sang nhìn Tuệ Lam và hỏi :
- Mà Tuệ Lam, hôm nay Diệp tỷ không sắp xếp lịch trình gì cho bà thật à ?
- Không, hôm này Diệp tỷ xin nghỉ mà. Bà không biết à ?
- Thế hả ? Để nhớ xem. Sáng sớm nay đúng là Mạt Hy có gọi cho tôi để xin phép tôi cho ai xin nngu nhưng lúc đấy buồn ngủ quá nên không nghe rõ tên, chắc là xin nghỉ cho Diệp tỷ.
- Bà đúng là.
- Thôi không sao.
- Thế giờ muốn làm gì ?
- Bây giờ á ? Ừm...Tôi sang thăm mẹ.
- Để tôi đưa sang.
Sau khi đã hỏi được số phòng của Lục phu nhân, Hạ Thi và Tuệ Lam đi thẳng đến đó.
Lục phu nhân - Bạch Hòa đang hồi sức tại một phòng VIP ngay tầng trên.
Lục Hạ Thi đứng trước cửa phòng, hai tay nắm chặt trước ngực, mặt đầy lo lắng và tội lỗi. Tuệ Lam hiểu ý liền nói :
- Không sao đâu, đừng lo !
- Phù...
Lục Hạ Thi mở nhẹ cửa ra. Cô nhẹ nhàng bước vào, đôi mắt rưng rưng khi nhìn người mẹ ốm yếu, tiều tụy, tay thì phải truyền nước, miệng còn phải đeo ống thở oxi.
Hạ Thi quỳ gối xuống, nắm lấy bàn tay gầy của bà, khóc nghẹn :
- Hức...Mẹ ơi, con xin lỗi ! Tất cả là tại con nên mẹ mới ra nông nỗi này. Mẹ mau tỉnh lại đi ! Đừng bỏ con ! Hức...hức...Con sẽ trả thù cho mẹ, khiến cho tất cả những người đã hại mẹ, phản bội mẹ phải trả giá đắt. Hãy tin con !
Bỗng nhiên, tay bà hơi có dấu hiệu cử động. Hạ Thi giật mình nhìn lên khuôn mặt phờ phạc của mẹ. Cô gọi :
- Mẹ, mẹ ơi !
Bạch Hòa xoay nhẹ đầu rồi từ từ mở mắt ra. Hạ Thi vui mừng nói lớn :
- Hạ Nhi, Tuệ Lam, mẹ tỉnh lại rồi !
- Thật hả ? - Cả hai người họ cùng đồng thanh.
Hạ Nhi đi đến cạnh giường bệnh rồi nắm lấy bà và gọi :
- Mẹ ơi ! Con là Lục Hạ Nhi đây !
- Ừm. - Bà yếu ớt đáp lại.
- Vậy để tôi chạy đi gọi bác sĩ !
Một lúc sau, bác sĩ và y tá đến khám cho Diệu Hòa. Hạ Thi cuống cuồng hỏi :
- Bác sĩ, mẹ tôi có sao không ạ ?
- Bây giờ thì phu nhân đã không sao rồi. Nhưng nhịp tim đã có tình trạng yếu do bệnh. Các vị tiểu thư cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ theo dõi thường xuyên.
- Dạ cảm ơn bác sĩ ạ.
Sau khi bác sĩ và y tá rời khỏi phòng, Dược Tuệ Lam đến gần Lục Hạ Nhi và nói :
- Hãy để cô ấy ở lại với dì. Chị em mình ra ngoài mua chút đồ đi.
- Dạ được.
Nhưng vừa mở cửa ra, Tuệ Lam tức giận, hét lớn :
- Cô vẫn còn dám vác xác đến đây cơ à ? Da mặt cũng dày thật đấy ! Đúng là lòng lang dạ sói mà !