Nhìn vào dáng vẻ như chẳng muốn nói quá nhiều của anh, Đường Hoan mím môi, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nằm im nhìn lên trần nhà.
Không biết bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy đã sang ngày hôm sau, còn ngày hôm qua Đoạn Kim Thần rời đi từ lúc nào cô hoàn toàn không hề hay biết.
Khi cô định ngồi dậy, một gương mặt bỗng từ đâu xuất hiện ngay trước mắt cô, dọa cô giật nảy mình, theo phản xạ Đường Hoan cầm gối vứt ra.
La Vưu Phi bật cười bắt lấy gối của Đường Hoan, chẳng hề vì hành động vừa rồi của cô mà tức giận, ngược lại mỉm cười trêu đùa cô: “Hự hự, cậu đang muốn mưu sát mình đấy sao?”
Đường Hoan lườm cô một cái, giận dỗi nói: “Cậu còn ở đó mà nói mình muốn mưu sát nữa à, cậu thiếu chút nữa là dọa chết mình rồi đấy.”
La Vưu Phi nhún vai, vô tội nói: “Vì mình không biết cậu đột nhiên tỉnh lại như vậy, mình chỉ là muốn xem xem rốt cuộc tối qua cậu đã trải qua những gì mà thôi.”
Vừa nói, cô vừa nhếch mắt, “Nói đi nói lại thì đây cũng là bệnh viện, hai người không thể chú ý một chút được sao? Dù cho buổi tối bệnh viện ít người qua lại, nhưng lỡ như bị hộ tá hay bác sĩ trực ban nhìn thấy thì phải làm sao?”
Đường Hoan ngơ ngác nghe cô nói, đưa tay sờ lên trán rồi lại sợ lên người.
“Không có gì khác cả mà, Vưu Phi, có phải sáng nay cậu vừa ăn phải khoai ngứa hay không, mới sáng sớm đã tới đây bóng gió gì chứ?”
“Haha……”
Thấy bộ dạng như không biết gì của cô, La Vưu Phi đưa tay xoa cằm, mỉm cười, “Vậy thì cậu tự nhìn lại xem bản thân cậu có gì khác đi.”
Nói xong, La Vưu Phi rút điện thoại, nhấp vào phần máy ảnh rồi đưa điện thoại tới cho Đường Hoan.
Nhìn vào trong màn hình điện thoại, sắc mặt của cô vẫn nhợt nhạt như vậy, cô nghiêng trái nghiêng phải nhìn một lượt, vẫn không phát hiện ra có gì khác thường.
“Có vấn đề gì sao? Cô đây vẫn luôn……..”
Khi còn chưa nói hết câu, Đường Hoan lại nhìn thấy những dấu hôn hằn sâu trên cổ, trong nháy mắt, hai má cô ửng đỏ, ngại ngùng không biết nói gì.
Đây….đây là từ lúc nào mà có vậy? Lẽ nào? Chợt nhớ lại buổi tối qua dường như bị ai đó đè lên người, mùi hương bạc hà quen thuộc phảng phất thổi qua khiến cô cảm thấy rất an toàn, do vậy mới không mở mắt, hơn nữa lúc đó cô còn tưởng rằng cô đang ngủ mơ, không ngờ…..
La Vưu Phi nhìn vào gương mặt ngày càng đỏ hơn của Đường Hoan, cô bật cười nói: “Sao mặt mũi tự dưng lại đỏ bừng như trái cà chua vậy, có phải đang nghĩ tới chuyện tối qua đã làm gì ở đây rồi hay không?”
“Nghĩ cái gì mà nghĩ chứ.”
Đường Hoan đập nhẹ lên cánh tay cô, có chết cô cũng không thừa nhận, “Nóng chết mất, cậu mở chút cửa sổ giúp mình có được không?”
Chuyện tối qua Đường Hoan quả thực không hề nhớ gì cả, càng không ngờ rằng Đoạn Kim Thần dám nhân lúc cô đang ngủ…… “Được!”
La Vưu Phi mỉm cười quay người đi về phía cửa sổ, sau đó liền đổi giọng nói với cô, “Được rồi, chúng ta đều đã là người trưởng thành, những chuyện như vậy chẳng phải rất bình thường hay sao, mình hiểu mình hiểu, chỉ là hà cớ gì mà cậu không chịu thừa nhận chứ? Xem ra mối quan hệ giữa hai người bắt đầu có tiến triển rồi đó.”
La Vưu Phi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vào biểu cảm gương mặt của cô, Đường Hoan liền trừng mắt lườm một cái.
“La Vưu Phi, cậu có thể nghiêm túc một chút được không?”
“Mình nào có làm gì không nghiêm túc đâu chứ! Mình đang nói sự thật mà, hơn nữa hai người đều đã kết hôn lâu như vậy rồi, chuyện sinh hoạt vợ chồng chẳng phải là rất bình thường sao, cậu có tình cảm với anh ta, người đàn ông như vậy vừa nghĩ……..”
“La Vưu Phi!”
Nghe thấy cô càng nói càng quá đà, Đường Hoan nghiến răng gọi tên cô.
“Được được được, mình không nói nữa.”
La Vưu Phi thấy cô như sắp nhào tới cù nách cô tới nơi rồi vậy, trong nháy mắt liền im lặng không nói thêm gì nữa.
Cô sợ nhất chính là bị người khác cù ký, nhưng cuối cùng vẫn bất mãn nói tiếp, “Rõ ràng ở đây người có lợi thế hơn là mình chứ……”
Đường Hoan không nghe rõ cô đang nói gì, lúc này sắc mặt cô mới đỡ hơn một chút, tiếp tục nằm xuống giường, lấy điện thoại ra xem thời gian, đầu cũng không ngẩng rồi hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Hình như mình chưa báo với cậu là mình đang ở trong bệnh viện của gia đình cậu mà!”
Tối qua khi bị Đoạn Kim Thần đưa tới bệnh viện, cô hoàn toàn chưa từng nói với La Vưu Phi, theo lý mà nói La Vưu Phi không thể biết được chuyện cô đang ở đây mới đúng chứ nhỉ! “Không phải cậu nhắn tin cho mình nói rằng cậu đang ở đây sao?”
La Vưu Phi hỏi ngược lại.
Để chứng minh bản thân không nói điêu, La Vưu Phi rút điện thoại nhấp vào phần tin nhắn, tìm lại tin nhắn mà trước đó Đường Hoan đã gửi tới cho cô, sau đó liền đưa tới trước mặt cô.
“Đây, cậu nhìn đi, bệnh viện thành phố phòng 503.”
Tin nhắn cộc lốc ngắn gọn như vậy vừa nhìn đã biết không phải là do Đường Hoan gửi, tuy rằng cô không phải là người thích dài dòng, nhưng ít nhất cũng không bao giờ gửi tin nhắn như vậy.
La Vưu Phi dường như cũng cảm thấy có gì đó khác lạ ở đây, tối qua khi nhận được tin nhắn này, cô cũng cảm thấy có chút bất thường.
“Mình nói rồi mà, thường ngày có bao giờ thấy cậu kiệm lời như vậy đâu, nhưng tối qua lúc đó mình thực sự quá buồn ngủ rồi nên mới không trả lời cậu, tới hôm nay mới biết hóa ra những dòng tin nhắn đó là chồng cậu gửi tới!”
Ngoại trừ anh ta, cô thật sự không thể nghĩ ra được ai khác có thể nhắn tin cộc lốc tới như vậy.
Đường Hoan im lặng, trong lòng không nói ra được cảm giác.
Nói thực ra, cô hoàn toàn không ngờ được rằng Đoạn Kim Thần quả nhiên lại nhân lúc cô ngủ say để hôn trộm cô, như vậy chẳng phải nói rõ trong lòng anh ít nhiều vẫn có vị trí của cô hay sao? Bằng không anh cũng sẽ không tự chủ động gửi tin nhắn tới cho La Vưu Phi, một người cao ngạo như anh bình thường sẽ không bao giờ đi làm những việc nhỏ nhặt như vậy.
Nếu như không phải vì cô, e rằng cho dù cả đời này, anh cũng đều không màng để tâm tới La Vưu Phi.
“Xem ra chồng cậu cũng không tệ đó chứ.”
La Vưu Phi không hề nhìn thấu được nội tâm của Đường Hoan đang nghĩ gì, vỗ nhẹ lên vai cô, nháy mắt nói, “Lúc nãy khi mình tới đây còn chạm mặt với chồng cậu, anh ta còn đặc biệt dặn mình không được làm cậu tỉnh giấc, theo mình thấy trong lòng anh ta cũng không phải không có tình cảm với cậu.”
Từ tận đáy lòng, cô hy vọng hai người họ thật sự sẽ có kết quả, tuy Đoạn Kim Thần có phần lạnh lùng hơn người, nhưng cô có thể nhận ra anh ta đang từ từ để ý tới Đường Hoan.
Hơn nữa Đường Hoan cũng yêu Đoạn Kim Thần, do vậy cô thật sự hy vọng Đường Hoan có thể hạnh phúc.
Đường Hoan mấp máy môi, nhất thời không biết nên trả lời câu thế nào.
“Vậy bây giờ anh ấy đi đâu rồi?”
“Mình không biết.”
La Vưu Phi xua tay nói, “Hình như lúc nãy mình có nghe thấy Đoạn Kim Thần nói với bác sĩ rằng bữa sáng ở đây không có dinh dưỡng, muốn về nhà lấy đồ ăn mang tới đây cho cậu.”
Trước đây La Vưu Phi vẫn luôn tưởng rằng điệu bộ kiêu ngạo của Đoạn Kim Thần đã ăn sâu vào máu thịt, những người có thân phận và địa vị như anh so với những người đàn ông khác luôn khiến người ta cảm thấy không thuận mắt, nhưng tới nay cô mới biết rằng hóa ra anh không hề khó ở như cô tưởng tượng.
Nghe thấy La Vưu Phi nói, hai mắt Đường Hoan bỗng sáng lên, dường như đã rất lâu rồi anh không ân cần với cô như vậy.
La Vưu Phi cũng không suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này, mà đặt điện thoại vào trong túi rồi lại tiếp tục câu chuyện.
“Hôm qua chẳng phải cậu đã nói sẽ suy nghĩ hay sao? Hôm nay suy nghĩ thế nào rồi?”
Đôi mắt cô chăm chú dõi theo từng biểu cảm của Đường Hoan, dường như không muốn để lỡ bất cứ điều gì, Đường Hoan tất nhiên cũng biết cô đang ám chỉ chuyện gì.
Hôm qua vừa cùng cô nói về chuyện của Đoạn Kim Thần, không ngờ rằng hôm nay cô quả nhiên lại hỏi tiếp.
“Hôm qua mình chẳng phải đã quyết định sẽ vì bản thân mà giành lấy một lần sao? Có điều mình đồng ý làm vậy không có nghĩa là mình sẽ chủ động tấn công, nếu như trái tim của anh ấy vẫn còn đặt trên người Mộ Vũ Nghiên, vậy thì mình cũng đành hết cách.”
Cô có thể tạm thời không nhắc tới chuyện ly hôn với anh, cũng có thể thử chung sống tử tế với anh, nhưng không có nghĩa cô sẽ chủ động theo đuổi anh.
“Được rồi đấy.”
La Vưu Phi bĩu môi, “Trong lòng rõ ràng là thích người ta thì sao phải để tâm tới ánh mắt của những người bên ngoài, hơn nữa mà nói trong mắt người ngoài hai người vốn dĩ vẫn là vợ chồng của nhau, đây là chuyện không thể nào thay đổi được.
Cậu đấy à, nhân lúc này tốt nhất hãy biết tận dụng quyền thế của mình đi, đừng để những người khác chớp mất cơ hội của mình.”
Thấy cô lại bắt đầu lên giọng dạy bảo, Đường Hoan bỗng cảm thấy có chút đau đầu, vội lên tiếng cắt ngang lời của cô: “Được rồi được rồi, cậu không cần ở đó mà lên lớp dạy mình nữa đâu, hôm nay cậu không phải đi làm sao?”
Thấy cô nhắc như vậy, La Vưu Phi đột nhiên hoảng hốt thốt lên một tiếng, tự gõ lên đầu vài cái.
“Trời ơi, cậu không nói mình thiếu chút nữa quên xừ mất đấy, hôm nay mình có hẹn với giám đốc Lưu bàn chuyện hợp tác, bây giờ cũng không còn sớm nữa, mình phải mau đi đây, buổi chiều tan làm mình sẽ lại tới thăm cậu.”
Thấy dáng vẻ gấp gáp của cô, Đường Hoan liền bật cười một tiếng.
“Ừ ừ cậu mau đi đi, còn không đi lát nữa muộn giờ lại tới đây than vãn với mình.”
“À.”
La Vưu Phi dường như nghĩ ra chuyện gì đó, đột nhiên dừng bước chân, ngoảnh đầu nhìn cô, một nụ cười đầy nguy hiểm được cô để lộ ra trên môi, “Có phải là biết chồng sắp tới nên mới đuổi khéo mình đi đúng không?”
“La Vưu Phi!”
“Haha….mình đi đây, không cần tiễn…….”
Dứt lời, cô liền nhấc túi quay người đi về phía cửa phòng bệnh.
“Vưu Phi.”
Khi La Vưu Phi vừa bước ra khỏi cửa phòng bệnh, giọng nói của Đường Hoan chợt vang lên, thành công khiến cô dừng bước.
“Hả?’’ Quay đầu nghi hoặc nhìn Đường Hoan, “Sao vậy? Không nỡ để mình đi đấy à?”
Há miệng, Đường Hoan lắc đầu rồi nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, đi đường chú ý cẩn thận.”
La Vưu Phi khó hiểu nhìn vào cô, thấy cô không có gì khác thường mới quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng khuất dần của La Vưu Phi, nụ cười trên môi của Đường Hoan bỗng vụt tắt, tâm trạng bắt đầu trở nên nặng nề hơn.
Cô không biết tại sao tối qua Đoạn Kim Thần lại nhân lúc cô ngủ say hôn trộm cô như vậy, càng không biết trong lòng anh bây giờ rốt cuộc đang nghĩ điều gì.
Chỉ cần nghĩ tới con đường dẫn vào trong trái tim anh, Đường Hoan như muốn mặc kệ tất cả để tiến về phía trước, nhưng cũng có chút e dè vì sợ rằng bản thân sẽ lại một lần nữa đi vào ngõ cụt.
Ngoảnh đầu nhìn ra cảnh sắc tươi đẹp ngoài cửa sổ, nhưng cũng chẳng thể mang hết đi những u ám trong lòng cô lúc này.
“Cô Đường.”
Trong lúc cô vẫn còn đang mải mê suy nghĩ, một giọng nói nhẹ nhàng từ sau lưng vang lên, giọng nói ấy quen thuộc đến mức chẳng cần quay đầu Đường Hoan cũng biết là ai.
Quả nhiên là Mộ Vũ Nghiên! Nụ cười cao ngạo nở trên môi, trên người mặc một chiếc váy màu be của Channel, giúp tôn lên đường cong hình chữ S của cô.
Cô đeo trên mặt một chiếc kính râm, để lộ ra chiếc cằm thon gọn của mình, trên tay xách túi Channel phiên bản giới hạn, khắp người từ đầu đến chân đều toát lên khí chất cao quý khó ai sánh bằng.
“Cô tới đây làm gì?”
Nhìn thấy Mộ Vũ Nghiên, tâm trạng của Đường Hoan càng thêm buồn bực, thái độ không mấy vui vẻ.
Một người phụ nữ suốt ngày bám lấy chồng của người khác thì thử hỏi sao có thể dễ chịu khi nhìn thấy cô ta cơ chứ? Hơn nữa người này trông cũng không hề đơn giản chút nào.