Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 247: Cảm xúc mơ hồ



Khi Đoạn Kim Thần vẫn không chút nể tình động tay động chân lên người, Lưu Hạo cuối cùng cũng chẳng thể chịu đựng được nữa, lớn giọng hét lên: “Đoạn Kim Thần, cậu bị điên rồi sao? Sao cậu có thể mạnh tay như vậy, lẽ nào cậu thực sự muốn đoạn tuyệt đường sống của cháu đích tôn nhà họ Lưu chúng tôi đấy à?”

“Cậu giết chết con của tôi so với việc đoạn tuyệt dòng dõi nhà họ Đoạn thì có gì khác nhau không? Tôi chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.”

Đoạn Kim Thần cười nhạt một tiếng, nhân lúc Lưu Hạo vẫn chưa ngồi dậy, một cú đá được anh tung ra khiến Lưu Hạo một lần nữa ngã gục xuống, Cú đá này anh thật sự đã dồn hết toàn bộ sức lực trên cơ thể khiến Lưu Hạo đau tới mức không thốt nên lời, khắp người truyền tới cơn đau nhức khiến lửa giận trong lòng Lưu Hạo cháy lên, như một sư tử gầm mình trước đối thủ, xông về phía Đoạn Kim Thần giận dữ hét lên: “Hôm nay tôi quyết sẽ liều mình với cậu!”

Lời nói tuy rằng rất bá đạo, nhưng sự thật chứng minh rằng anh chẳng phải là đối thủ của Đoạn Kim Thần.

Tuy rằng Lưu Hạo cũng biết một vài kĩ năng phòng thân cơ bản, nhưng so với Đoạn Kim Thần mà nói anh rõ ràng còn kém rất xa, có điều bây giờ vì đang phẫn nộ, với bản năng của một người đàn ông, hai người họ vẫn có thể tiếp tục kéo dài cuộc chiến tới gần nửa tiếng đồng hồ.

Sau một hồi đánh nhau, cả hai đều nằm xuống đất nền đất, hít thở mạnh, quần áo trên người lúc đó cũng nhăn nhúm, gương mặt xướt xát bầm tím.

Do đã dùng quá nhiều lực, bây giờ nằm trên nền đất đến động cũng không muốn động.

“Tôi thật sự không hiểu, cậu chẳng phải không thích cô ta sao? Tôi bây giờ là đang giúp cậu, tại sao cậu lại thay cô ta đòi lại công bằng?”

Tuy rằng đã rất mệt, đến cử động ngón tay cũng chẳng muốn động, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới việc nói chuyện của họ.

Nghĩ tới việc bị Đoạn Kim Thần đánh như vậy, Lưu Hạo vô cùng phẫn nộ, hơn nữa anh còn là vì người phụ nữ mà ra tay, cảm giác trong lòng rất khó chịu.

“Tôi nhắc lại một lần nữa chuyện này là của hai chúng ta, dù cho tôi có tình cảm với cô ấy hay không thì chúng tôi vẫn là vợ chồng.”

Giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần vang lên, anh nhổm người dậy, đưa tay phủi hết những bụi bẩn dính trên quần áo.

Lưu Hạo nghe xong cũng cố gắng bật người dậy, hai mắt nhìn vào anh như không tin.

“Cậu nói vậy là có ý gì? Bây giờ Tiểu Nghiên đã về rồi, lẽ nào cậu vẫn còn định để người phụ khác nắm giữ vị trí phu nhân họ Đoạn sao? Vậy còn Tiểu Nghiên thì thế nào?”

Nghe anh từng câu từng chữ đều không rời xa cái tên Mộ Vũ Nghiên, Đoạn Kim Thần liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó đưa tay chỉnh sửa lại quần áo trên người.

“Tôi từng nói cậu rồi, giữa tôi và cô ấy không hề có tình cảm nam nữ nào cả, hơn nữa cậu có ý gì với cô ấy, tôi hiểu rất rõ.”

Bị nói trúng tim đen, lửa giận trong lòng Lưu Hạo càng cháy mạnh hơn.

“Tôi tưởng rằng cô ấy không biết tôi thích cô ấy hay sao? Cô ấy chỉ là không thích tôi mà thôi, Đoạn Kim Thần, cậu đừng nói với tôi là cậu thật sự thích người phụ nữ đó rồi nhé?”

“Chuyện của tôi không cần cậu phải bận tâm tới, tốt nhất hãy nhớ lấy những gì tôi nói, bằng không sau này ngay đến cả anh cũng chẳng còn nữa đâu!”

Sắc mặt của Lưu Hạo trong nháy mắt liền trở nên khó coi, anh đi tới trước mặt Đoạn Kim Thần, hằn giọng nói: “Cậu bây giờ vì một người phụ nữ mà muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao?”

“Nhớ rõ thân phận của cô ấy.”

Ánh mắt sắc lạnh của Đoạn Kim Thần nhìn vào anh, nhấn mạnh từng chữ, “Cô ấy là vợ của tôi.”

Nói xong câu này, sau khi chỉnh sửa lại trang phục, Đoạn Kim Thần không quay đầu lại mà đi thẳng ra phía ngoài, tuy trên mặt có vài vết bầm tím, nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng tới khí chất của anh.

Lưu Hạo nhìn theo bóng lưng anh rời đi, ánh mắt đăm chiêu, rất lâu sau đó cũng chẳng hề dịch chuyển.

Thư ký ở bên ngoài vẫn luôn lo lắng đứng ngồi không yên, sau khi nhìn thấy Đoạn Kim Thần đi ra không biết nên làm thế nào cho tốt, nếu không phải vì trước đó đã nghe thấy tiếng động truyền ra từ trong phòng, cô dường như không dám tin rằng người đàn ông có sắc mặt điềm tĩnh này quả nhiên còn có mặt khác như vậy.

Ngồi trên bàn làm việc, đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ dám đưa mắt nhìn theo Đoạn Kim Thần rời đi.

Cho tới khi cánh cửa thang máy được khép lại, cô mới dám thở phào một hơi, nhẹ nhàng đi về phía phòng làm việc của Lưu Hạo, chuẩn bị gõ cửa tiến vào xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Khi cô vừa mở cửa nhìn vào bên trong, ngay lập tức liền kinh ngạc hét lên: “Giám đốc Lưu, anh không sao chứ?”

“Cút ra ngoài!”

Nghe thấy giọng nói của phụ nữ, Lưu Hạo liền giận dữ quát lên.

Thư ký nghe thấy vậy liền hoảng sợ, vội vàng đóng cửa rồi đi ra ngoài.

Màn đêm dần dần buông xuống, những ánh đèn lần lượt được thắp sáng, Đoạn Kim Thần thu lại ánh mắt, ngoảnh đầu nhìn lên người phụ nữ vẫn đang chìm trong giấc ngủ nằm trên giường.

Có lẽ là vì vừa uống thuốc, kể từ sau khi cô ngủ thiếp đi vẫn luôn như vậy, Đoạn Kim Thần ra ngoài vài lần, cô dường như vẫn chẳng hề có chút động tĩnh nào.

Trong căn phòng chỉ bật một bóng điện nhỏ, ánh đèn lờ mờ rọi chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn của Đường Hoan, khiến người đối diện không thể nhìn rõ ngũ quan của cô, Đoạn Kim Thần phải nheo mắt mới có thể nhìn rõ được khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.

Chắc có lẽ vì vấn đề sức khỏe, Đường Hoan tuy rằng ngủ rất im lặng nhưng hai hàng lông mày của cô vẫn nhíu chặt vào nhau, dáng vẻ xem chừng không chút thoải mái.

Tâm trạng của Đoạn Kim Thần dường như cũng vì cô mà chịu ảnh hưởng, đầu lông mày cũng theo đó mà nhíu lại, không thể khống chế được bước chân mà đi tới, đưa tay khẽ vuốt nhẹ lông mày của cô.

Dường như cô đang được đưa mình quay trở lại với quá khứ tươi đẹp của bản thân, lúc còn nhỏ cô được sống trong vòng tay yêu thương của bố mẹ, là một thiên kim tiểu thư được cưng chiều, nhưng kể từ sau khi mẹ cô lâm bệnh, bố cô đối xử bà ngày càng hờ hững thờ ơ, cho tới khi mẹ cô chết đi rồi, còn khiến cô phải sống một cuộc sống chẳng khác nào bị giam giữ trong ngục tù.

Khó khăn lắm mới tìm được chỗ dựa, từng rằng cuộc đời của cô kể từ nay sẽ sang một trang khác, nhưng tới cuối cùng lại phát hiện hóa ra đây chỉ là một cú lừa.

Sống hơn hai mươi năm qua, nhưng cho tới nay khi nhìn lại, mọi thứ dường như mới chỉ vừa xảy ra hôm qua vậy, thậm chí ngay cả khi tỉnh dậy, cô vẫn có một cảm giác ngẩn ngơ, thẫn thờ.

Trong lúc vẫn còn đang mông lông giữa quá khứ và thực tại, bên tai đột nhiên truyền giọng nói đặc biệt của người đàn ông.

“Em tỉnh rồi à?”

Ngay sau đó, một cốc nước ấm hiện ra ngay trước mặt cô, “Uống chút nước đi.”

Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của người đàn ông khiến cô tưởng rằng bản thân vẫn còn đang chìm trong giấc mơ, Đường Hoan chớp chớp đôi mắt, hồn phách bay lơ lửng trên không trung.

Thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, Đoạn Kim Thần cũng không nói gì nhiều, mà chỉ đưa ly nước tới bên cạnh cô rồi nói: “Uống đi.”

Câu nói của anh như một mệnh lệnh khiến cô há miệng, dòng nước ấm từ từ chảy vào trong cổ họng, lúc này cô mới chợt nhận ra Đoạn Kim Thần quả nhiên đang bón nước cho cô uống.

Trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác kỳ lạ, cô không từ chối ý thành ý của anh đối với cô, mà từng ngụm từng ngụm uống vào trong bụng.

Khi uống được tới nửa cốc, cô mới dừng lại, sau đó lắc đầu nhìn anh.

Đặt ly nước lên chiếc tủ đặt ở đầu giường, Đoạn Kim Thần không rời đi mà ngồi xuống bên cạnh chăm chú nhìn cô.

Dù không ngẩng đầu, Đường Hoan cũng có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của anh đang rơi trên người coo.

Bị anh nhìn khiến cảm thấy có chút không thoải mái, Đường Hoan cuối cùng đành ngẩng đầu ngước mắt nhìn anh, cô nhẹ giọng nói: “Anh nhìn em như vậy làm gì, lẽ nào em có gì khác so bình thường sao?”

Lắc đầu, bờ môi của người đàn ông cử động.

“Khônng có gì, anh chỉ là đang nghĩ, tại sao mỗi người đàn ông đều có thể vì em mà hồn vía đảo điên như vậy.”

Trước đây là Đoạn Lâm Phong, tiếp đó là Giang Chi Thịnh, thậm chí ngay cả đến anh cũng bị cô hấp dẫn.

Người phụ nữ xinh đẹp hơn cô anh đều gặp qua, nhưng trước nay chưa từng vì một ai mà ảnh hưởng tới tâm trạng, còn cô là người duy nhất làm được chuyện đó.

Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm lên người cô, tựa như không muốn bỏ sót bất cứ thứ gì trên người cô vậy.

Ánh nhìn của cô khiến cô sởn da gà, nhưng nghĩ tới lời anh vừa nói, sắc mặt của Đường Hoan bỗng trở nên khó coi.

Kết hôn với anh lâu như vậy, cô vẫn luôn tự biết thân biết phận, từ đầu tới cuối đều là anh nói cô lăng nhăng.

Mặc dù lúc đầu hai người họ kết hôn với nhau chỉ là vì quan hệ hợp tác, nhưng điều này không có nghĩa là thân phận của cô thấp kém hơn anh, hơn nữa cô không chỉ một lần đề nghị được ly hôn với anh.

Cô bây giờ vẫn là vợ của Đoạn Kim Thần, do vậy cô sẽ tuyệt đối trung thành với cuộc hôn nhân này, câu nói vừa rồi của anh đối với cô mà nói là một nỗi sỉ nhục rất lớn.

Khóe môi cô khẽ nhếch lên, phản bác nói: “Nói gì đi chăng nữa thì em cũng chẳng thể so bì với anh được, anh đi tới đâu người đẹp vây quanh anh tới đó, nếu như là ngày xưa thì chắc em bây giờ phải có thêm mấy chị em gái nữa rồi chứ chẳng đùa!”

Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ chị em, vẻ chế giễu để lộ rõ trong từng câu nói của cô.

“Em đang nói linh tinh cái gì vậy? Anh lấy đâu ra em gái nào cơ chứ?”

Đoạn Kim Thần chau mày, sững sờ vài giây, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, anh cảm thấy như có một luồng ánh sáng vừa chạy qua đầu, bỗng hiểu ra ẩn ý trong câu nói ấy, “Mấy tin tức nhảm nhí phóng đại trên mạng em cũng tin được sao? Hôm đó chỉ là………”

“Thực ra giữa anh và cô ấy ra sao em chẳng để tâm tới đâu, em chỉ hy vọng là khi mà cuộc hôn nhân của chúng ta vẫn còn hiệu lực pháp luật, anh có thể tôn trọng em một chút, chỉ vậy thôi!”

Cuộc hôn nhân giữa cô và anh ngay từ khi bắt đầu đã không có tình cảm ràng buộc, từ trước tới nay đều là do một mình cô đơn phương động lòng với anh.

Gương mặt của Đoạn Kim Thần trong nháy mắt liền biến sắc, không quan tâm? Đây là lời mà một người làm vợ nên nói với chồng mình sao? Đoạn Kim Thần lạnh giọng nói: “Hóa ra trong lòng em anh không hề quan trọng tới vậy.”

Từ trước đến nay chưa từng có ai có thể khiến anh bị xao động, cũng chưa từng có ai có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của anh, ngay đến cả Mộ Vũ Nghiên cũng không thể, nhưng cô lại hết lần này tới lần khác thất lễ với anh.

“Vị trí của anh trong lòng em như thế nào anh chẳng phải từ lâu đã rõ rồi sao?”

Đường Hoan ngước mắt nhìn anh, đôi mắt cô trong veo như nước mặt hồ mùa thu, “Là anh từng nói không có tình cảm với, cũng không hề yêu.”

Ngày hôm đó ở trong bệnh viện, anh đã nói rất rõ, anh đối với cô chỉ là thích chứ không phải yêu.

Là do cô ngốc nên mới không thể nắm giữ được trái tim của mình.

Trong chớp mắt, Đoạn Kim Thần cứng họng, không biết phải nói gì cho đúng.

Cô không nhắc anh dường như quên mất rằng bản thân đã từng nói câu đó với cô, còn nhớ khoảng thời gian trước đây khi cô muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh, trong lòng anh quả thực có phần hoảng loạn.

Khi mới bắt đầu cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có tình cảm nào khác với cô, mỗi người đều chỉ dùng cuộc hôn này để giành lấy lợi ích cá nhân, chờ tới khi đạt được mục đích sẽ ly hôn.

Nhưng tới nay… mọi chuyện như chệch hướng suy nghĩ của anh, cảm xúc trong anh ngày càng khác.

Thực ra trước đây anh đã từng nghĩ tới chuyện sau này sẽ ly hôn với cô, nhưng thực chất trong lòng lại hoàn toàn không muốn cùng cô ly hôn.

Bây giờ nghĩ lại, đột nhiên phát hiện bản thân ngoại trừ việc luôn hạ nhục cô ra, quả nhiên không thể tìm thấy điểm nào là anh đối xử tốt với cô.

Trước đây khi cô mang thai, tuy rằng đã kí vào đơn ly hôn, nhưng lúc đó anh nhất định không đồng ý, sau đó khi con không còn nữa, cô vẫn kiên quyết giữ thái độ muốn ly hôn với anh.

Cuối cùng không lên tiếng mà thở dài một hơi, mọi áp lực trong lòng một lần nữa như muốn tuôn ra, nhưng nhìn vào sắc mặt nhợt nhạt của cô, anh lựa chọn cách im lặng.

“Nghỉ ngơi cho tốt vào.”

Dứt lời, Đoạn Kim Thần giơ tay đắp chăn giúp Đường Hoan.

Thấy anh đột nhiên thay đổi thái độ, Đường Hoan nghi hoặc nhìn theo anh, một giây trước đó họ chẳng phải rất căng thẳng hay sao? Tại sao bây giờ…..

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv