Đường Hoan mím môi đỏ mọng vờ như không nghe thấy anh nói gì kéo vali chuẩn bị rời đi, nhưng hành động của cô hoàn toàn khiến Đoạn Kim Thần giận dữ.
Anh đạp mạnh vào vali, Đường Hoan cảm thấy đau tay liền buông lỏng ra, vali bị trượt mạnh sang một bên sau đó va vào tường, nảy lên hai cái mới rơi xuống đất.
“Tôi đã nói em không được rời đi rồi, không xem trọng lời nói của tôi sao.” Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, lửa giận trong lòng anh như núi lửa phun trào muốn thiêu rụi tất cả.
Đường Hoan vốn đã tức giận trong lòng, nhưng sau khi nghe được lời của anh lập tức bình tĩnh lại.
Cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh, giọng nói trong trẻo vô cùng kiên định, “Đoạn Kim Thần, chúng ta dây dưa nhau như thế này sẽ chỉ khiến tôi đau đớn hơn thôi, không phải anh không yêu tôi sao? Việc tiếp tục cuộc hôn nhân này sẽ chỉ khiến chúng ta thêm mâu thuẫn, hơn nữa cũng là một chướng ngại đối với anh và Mộ Vũ Nghiên.”
“Tôi đi rồi bọn anh mới có thể...”
“Câm miệng!” Hai mắt người đàn ông tràn đầy lửa giận, trán nổi lên gân xanh, gầm lên, “Rõ ràng là em muốn gian díu với người đàn ông khác, còn giả vờ muốn thành toàn cho tôi và phụ nữ khác yêu đương. Huống chi chúng tôi...”
Khi đang giải thích, anh buột miệng thốt lên thì điện thoại trong túi anh đột ngột vang lên cắt ngang lời nói còn dang dở của anh.
Đường Hoan cố chấp nhìn anh vì nghĩ anh sẽ giải thích mối quan hệ giữa mình với Mộ Vũ Nghiên, nhưng lại nghe thấy giọng nói lo lắng của anh, “Anh nói cái gì? Tại sao Tiểu Nghiên lại bị thương... Được rồi, tôi đến ngay.”
Đôi môi đỏ mọng của cô cong lên nụ cười giễu cợt, cô thật ngây thơ khi nghĩ rằng anh sẽ giải thích.
Thái độ khác biệt này còn chưa nói rõ sao? Đường Hoan, tại sao mày vẫn còn hy vọng vào anh ta, tại sao mày vẫn mơ mộng viển vông như vậy?
Sau khi cúp máy, giọng nói mạnh mẽ và sốt ruột của Đoạn Kim Thần vang lên, “Tôi nói với em một lần nữa, ở yên trong nhà không được ra ngoài.”
Đường Hoan không trả lời anh, bởi vì cô không định nghe lời anh, nhất định phải dọn ra ngoài.
Khi người đàn ông rời đi, căn phòng lập tức trở nên lạnh lẽo, mọi ngụy trang của Đường Hoan trong phút chốc đều mờ nhạt, cô yếu ớt ngã xuống giường.
Người đàn ông này luôn có thể tàn nhẫn như vậy, anh ta cứ thế bỏ đi không hề quan tâm đến cảm xúc của cô.
Cô hít một hơi thật sâu kéo vali đi xuống lầu, nhưng bị dì Đồng đang đi lên nhìn thấy, bà vội vàng chạy tới chỗ Đường Hoan lo lắng nói: “Thưa cô, cô muốn đi đâu?”
“Tôi muốn dọn ra ngoài, dì Đồng, cảm ơn sự quan tâm của dì trong thời gian này.”
Nói xong Đường Hoan liền xoay người muốn vượt qua bà rời đi, nhưng bị dì Đồng nắm chặt tay, ngẩng đầu vừa thấy liền xấu hổ, “Cô chủ, cậu chủ bảo cô ở trong biệt thự không được ra ngoài, cô... Nếu cô bỏ đi thì tôi phải ăn nói thế nào.”
Vốn dĩ dì Đồng muốn nói gì đó để thuyết phục cô, nhưng khi nghĩ chuyện giữa hai người không phải chuyện mình có thể xen vào, cuối cùng bà lại thay đổi lời nói.
Lẽ ra phải nghĩ ra ngay từ đầu rồi mới đúng? Anh vừa đi, sao có thể không nói với người giúp việc ở nhà được?
Cô hiểu quá rõ tính tình của Đoạn Kim Thần, cô biết nếu mình rời đi thì dì Đồng sẽ phải chịu ảnh hưởng thế nào, vì vậy cuối cùng cô đành thỏa hiệp.
Khi Đoạn Kim Thần đến bệnh viện, Mộ Vũ Nghiên đã được đưa vào khu VIP cao cấp của bệnh viện, không ai có thể vào khu này trừ bác sĩ cấp giám đốc và một số y tá.
Người đàn ông cao lớn bước vào, vừa nhìn thấy trợ lý của Mộ Vũ Nghiên liền hỏi: “Hôm nay không phải cô ấy đi quay quảng cáo sao? Sao lại đột nhiên bị thương.”
Giọng nói lạnh lùng lập tức làm cho trợ lý đỏ mắt, lòng bàn tay đổ mồ hôi, lo lắng giải thích, “Chị Nghiên nói muốn luyện kỹ năng diễn xuất nên xin đạo diễn không dùng người thay thế mà tự mình thử. Kết quả là... chị ấy... anh cũng biết đấy, chị Nghiên sợ độ cao... chị ấy không cẩn thận ngã xuống.”
Đoạn Kim Thần cau mày nhìn thư ký, sải bước đi tới bên giường ngồi xuống, vươn tay sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của Mộ Vũ Nghiên, “Lần sau đừng có làm ra hành động nguy hiểm như vậy nữa, nhất định phải dùng người thay thế. Nghe chưa? Còn nữa, dùng danh nghĩa của tôi đè chuyện này xuống.”
“Vâng.” Trợ lý gật đầu, thật ra nửa giờ trước người đại diện đã dập tắt chuyện này dưới danh nghĩa của Đoạn Kim Thần, nếu không nó đã sớm bị lan truyền trong giới giải trí. . Ngôn Tình Tổng Tài
Mộ Vũ Nghiên đã tỉnh lại từ lâu, nghe thấy giọng nói quan tâm của Đoạn Kim Thần, cô từ từ mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp dần dần ầng ậc nước, nghẹn ngào nói: “Thần... Sự nghiệp diễn xuất của em sẽ cứ thế bị hủy hoại sao? Em... … Nếu em không thể diễn nữa, vậy thà để em chết đi… huhu…”
Cánh tay mạnh mẽ của anh ôm cô vào lòng, anh cảm thấy thân thể cô run lên liền nhẹ giọng an ủi cô: “Không đâu, có rất nhiều người sợ độ cao, sẽ không có chuyện gì cả, em còn có anh mà.”
“Nhưng anh lại ở với cô Đường rồi.” Nước mắt Mộ Vũ Nghiên chực trào ra, trông rất mong manh, “Anh không cần an ủi em, em biết em không thể quay những cảnh khó, cũng không thể quay những tác phẩm xuất sắc. Em thật sự……”
“Đừng suy nghĩ lung tung, anh sẽ giúp em. Cho dù không thể quay phim võ thuật, em cũng có thể quay quảng cáo cho các bộ phim thần tượng dành cho giới trẻ.” Đoạn Kim Thần vỗ nhẹ vào lưng cô với ánh mắt phức tạp.
Đoạn Kim Thần ở trong bệnh viện cả ngày, nhưng Đường Hoan bị kẹt trong biệt thự không ra được, chỉ có thể ủ rũ ở trong phòng ngủ.
Buổi tối vừa gọi điện thoại vừa tán gẫu với La Vưu Phi, cô mới lên lướt Weibo một chút thì nhìn thấy cảnh cãi vã giữa cô với Mộ Vũ Nghiên trên sân thượng hôm đó.
Đoạn video bắt đầu với cảnh La Vưu Phi cãi nhau vì cô.
“Mộ Vũ Nghiên, cô thật sự là hoa sen trắng, lớn lên xinh đẹp còn là nữ thần quốc dân ấy hả, tôi nhổ vào, cô chẳng qua chỉ là một kẻ tiểu nhân thích đâm sau lưng thôi.”
“Cô này, cô đột nhiên xông ra mắng tôi, tôi còn chưa nói gì cô, tại sao vừa xuất hiện cô đã mắng tôi rồi?”
“Phi! Đừng giả vờ ngây thơ ở đây, cô biết rõ bản thân đã làm gì mà. Cô ấy bây giờ là bà Đoạn rồi, dù cô với Đoạn Kim Thần có quá khứ như thế nào thì giờ anh ta đã là người có gia đình rồi, nếu cô xen vào thì cô chính là kẻ thứ ba.”
“Cô nói thì phải có bằng chứng. Tôi và Thần vốn là bạn bè, cô không thể dùng thân phận bà Đoạn đến chèn ép tôi như thế được?”
“Cô còn ở đây đổi trắng thay đen à, đừng tưởng rằng cô thật sự là hoa sen bằng cách giả hoa sen trắng. Cô đúng là loại người bề ngoài trống rỗng bên trong đen tối, là loại người không ai không ghét.”
Đoạn video dừng lại ở đây, tình cờ là cảnh quay đoạn mắng chửi hung hãn của La Vưu Phi.
Khuôn mặt của ba người họ hiện rõ trong mắt công chúng trong video, và tất cả các bình luận trên mạng đều có xu hướng bên vực Mộ Vũ Nghiên, tất cả họ đều gọi La Vưu Phi là tiện nhân, và bọn trà xanh nói muốn thịt cô ấy.
Tay cầm chuột khẽ run lên, trượt con lăn xuống, những bình luận trên màn hình làm cô khó chịu nặng nề.
Cô thật không ngờ Mộ Vũ Nghiên lại không biết xấu hổ như vậy.
Tiểu Khả Ái, “Chờ phát sóng trực tiếp đánh nhau.”
Tôi yêu Mộ Vũ Nghiên, “Cô ta dám bắt nạt tiểu tiên nữ của chúng tôi như vậy, tiểu tiên nữ, đừng buồn, chúng tôi sẽ luôn ủng hộ cô.”
Nữ thần cay cay, “Nữ thần của quốc gia cố gắng lên, cô sẽ không bị những kẻ tầm thường này lật đổ, một kẻ ghê tởm như vậy, chúng ta nhất định sẽ ra ngoài làm thịt cô ta để cho đòi công bằng cho cô.”
Bầu trời đêm đầy sao, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy người không biết xấu hổ như vậy, dám nói Nghiên gia nhà tôi là tiểu tam, cô mới là tiểu tam, cả nhà cô đều là tiểu tam.”
Thiên thần buồn bã, “Chúng tôi sẽ không bao giờ để cô bắt nạt tiểu tiên nữ của chúng tôi!”
Xem bình luận từ đầu đến cuối, càng xem cô càng tức giận.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, người gọi là La Vưu Phi. Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói lo lắng của cô ấy vang lên, “Hoan Hoan, trong thời gian này cậu nên nghỉ ngơi ở nhà đi. Đừng chơi máy tính với điện thoại di động, hiện giờ mình không qua đó được, ngày mai mình sẽ qua thăm cậu.”
Trái tim Đường Hoan ấm lên khi nghe giọng nói lo lắng và quan tâm của cô ấy.
Rõ ràng là vì cô nên cô ấy mới bị liên lụy, nhưng thay vì than phiền trách móc, cô ấy lại chạy đến an ủi cô.
Nói cô không cảm động là sai, nhưng cảm động không có nghĩa là cơn giận trong lòng sẽ vì thứ tình cảm này mà biến mất.
“Vưu Phi, mình biết cậu muốn tốt cho mình, nhưng mình biết tất cả rồi.” Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, Đường Hoan nhẹ giọng nói.
“Cậu biết hết rồi?” La Vưu Phi hét lên trong điện thoại, khó chịu một hồi rốt cuộc không nghĩ ra lời khác để an ủi, chỉ có thể xẵng giọng, “Hoan Hoan, hôm đó xảy ra chuyện gì chúng ta điều biết rõ. Cậu không cần lo lắng hay quan tâm đến những lời bọn họ nói, cậu hiểu không?”
Khóe miệng cô hiện lên một nụ cười chua xót, Đường Hoan lắc đầu, “Không được, Vưu Phi, mình không phải thánh mẫu, mình không nhịn được, bị người khác vả vào mặt như thế chẳng lẽ còn phải để người ta vả luôn cả mặt còn lại sao.”
Cô đã bao dung đủ rồi, cô chủ động đòi ly hôn, rõ ràng là Đoạn Kim Thần không chịu đồng ý, nhưng Mộ Vũ Nghiên lại đổ hết mọi chuyện lên đầu cô.
Tại sao, tại sao cô phải chịu đựng cách đối xử bất công như vậy, rõ ràng mọi chuyện đều không phải lỗi của cô.
“Hoan Hoan, không được suy nghĩ bậy bạ, ngày mai mình sẽ đi gặp cậu được không?” La Vưu Phi hít sâu một hơi, sợ cô làm chuyện ngu xuẩn. “Những chuyện này đều có thể giải quyết, đừng quên chúng ta còn nhà nữa. Nếu cô ta tưởng rằng cái video này có thể khiến chúng ta suy sụp thì cô ta đã nhầm rồi."
“Không phải cô ta đăng video sao? Chúng ta cũng có thể làm như vậy, chỉ cần chúng ta tìm được video gốc là có thể đưa ra bằng chứng cho chúng ta.”
Tuy nhiên, suy nghĩ của cô ấy dù sao cũng quá ngây thơ, giọng nói chua chát của Đường Hoan cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, “Cậu cảm thấy có khả năng ư? Chúng ta không thể lấy video nội bộ của công ty nếu không có sự cho phép của Đoạn Kim Thần”
Cho nên cách này rõ ràng là không thể làm được, về phần Đoạn Kim Thần có biết Mộ Vũ Nghiên đã làm những việc này hay không, cô hoàn toàn không quan tâm.
“Chết tiệt!” Bởi vì quá tức giận, La Vưu Phi đã thốt ra một câu chửi thề, “Tên khốn Đoạn Kim Thần kia rốt cuộc muốn làm gì? Anh ta thật sự bị mù sao?”