“Tìm tớ có việc gì sao?” Đường Hoan vươn tay xoa xoa lông mày nói, La Vưu Phi đuổi theo kịp tốc độ của cô, hơi nhíu mày, “Thật ra cũng không phải chuyện quan trọng. Tớ chỉ đi ngang qua nên đến gặp cậu, không nghĩ tới nhìn thấy cảnh tượng kia, chẳng lẽ cậu cứ như vậy bị đuổi về sao?”
“Hừ, không phải cậu nói cô ta là chó điên sao? Đã vậy thì sao tớ phải quan tâm đến cô ta.” Đường Hoan tuỳ tiện đưa ra lý do.
La Vưu Phi nhíu chặt lông mày giật mạnh cánh tay của cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Dù vậy cậu không thể ngậm bồ hòn như thế được? Người phụ nữ kia thấy thế sẽ chỉ càng trở nên kiêu ngạo, càng xem thường cậu thôi. Nghe tớ nói, hãy quay lại làm rõ sự việc với Đoạn Kim Thần, để cho anh ta thay cậu làm chủ.”
Cô không tin Đoạn Kim Thần thật sự sẽ vì người phụ nữ đó mà mất lý trí, dù sao anh và Đường Hoan đã ở bên nhau lâu như vậy, cho nên cô không tin là anh không hiểu Đường Hoan.
Nếu Đoạn Kim Thần muốn hỗ trợ Đường Hoan, Mộ Vũ Nghiên sau này cũng không dám kiêu ngạo như vậy nữa.
Đôi môi đỏ mọng của Đường Hoan cong lên nụ cười giễu cợt, “Nếu anh ta gọi điện cho tớ, anh ta sẽ không giống như vừa rồi. Đừng quên rằng tất cả những đau đớn tớ phải chịu đều do anh ta ban cho.”
La Vưu Phi vỗ trán một cái, sau đó nói: “Nếu không phải cậu nói thì tớ cũng quên mất, vậy làm sao bây giờ?”
“Chúng ta đi trước đi. Tóm lại tớ đã quyết định ly hôn rồi.” Đôi mắt trong veo của Đường Hoan không thể nhìn thấy chút tình cảm nào dành cho Đoạn Kim Thần. Sau khi hai người vào thang máy, cô lại nói, “Đúng rồi, chuyện tớ nhờ cậu điều tra có manh mối không?”
Nghe vậy, La Vưu Phi nhíu mày càng chặt, “Tớ đã yêu cầu kiểm tra, hẳn là sớm có manh mối, nhưng ngày hôm qua tớ phát hiện một chuyện rất thú vị.”
Đường Hoan nhướn mày quay đầu nhìn cô, “Chuyện gì?”
“Cậu có nhớ trước đây tớ đã nói với cậu về Lưu Hạo không? Không phải tớ nói anh ta xem cậu như cái gai trong mắt sao? Hôm qua lúc tớ đi ăn cùng bạn đã nhìn thấy anh ta đi cùng người phụ nữ kia trong nhà hàng.”
Cô tìm đến Đường Hoan là vì muốn nói cho cô ấy biết chuyện này, lúc nãy tức giận suýt chút nữa đã quên mất.
Vẻ mặt của Đường Hoan không thay đổi quá nhiều, cửa thang máy mở ra, hai người bước đến cổng công ty, “Chuyện này có gì lạ đâu. Lưu Hạo ngay từ đầu đã thích Mộ Vũ Nghiên rồi. Họ đi ăn cùng nhau cũng không có gì đáng kinh ngạc, tớ chỉ muốn biết tin tức liên quan đến con tớ, sao lại kéo đến chuyện của hai người bọn họ rồi?”
Sau khi lên xe, La Vưu Phi thắt dây an toàn, khuôn mặt xinh đẹp ghé sát lại gần cô, “Cậu không tò mò tí nào à? Không phải người mà Mộ Vũ Nghiên thích là Đoạn Kim Thần sao? Nhưng cô ta vẫn duy trì mối quan hệ tốt như vậy với Lưu Hạo. Cậu không cảm thấy có manh mối nào ở đây sao?”
“Có thể có manh mối gì?” Đường Hoan không quan tâm, “Tớ không quan tâm đến tình yêu của Lưu Hạo đối với Mộ Vũ Nghiên, tớ chỉ muốn biết về đứa nhỏ. Hai người mà tớ nhờ cậu tìm lần trước vẫn còn không có tin tức?”
Vẻ mỉa mai thoáng qua trong mắt cô, những người giàu có như họ rất cởi mở, cho dù thích một ai đó họ cũng không nhất thiết phải duy trì thể xác lẫn tinh thần.
Hơn nữa, hôm nay cô cũng đã nhìn thấy sự lợi hại của Mộ Vũ Nghiên, cô ta cũng không hề ngây thơ chút nào, chỉ sợ là cô ta muốn lợi dụng Lưu Hạo mà thôi.
“Ồ, vậy thì hơi kỳ quái, người đó hình như đã gặp Lưu Hạo.” La Vưu Phi nói với chính mình, giọng nói có chút nhỏ, Đường Hoan nghe không rõ, “Cậu nói cái gì?”
“Ồ... không có gì, tớ nói chuyện này rất nhanh sẽ có tin tức, lúc đó tớ sẽ báo cho cậu, cậu có thể cho tớ xuống ngã tư phía trước, tớ đột nhiên nhớ ra một chuyện.”
La Vưu Phi thay đổi chủ đề không muốn nói cho Đường Hoan biết khi sự việc còn chưa rõ ràng, sợ cô ấy suy nghĩ lung tung, mặc dù cô từng nói rằng cái chết của đứa trẻ là do Đoạn Kim Thần gây ra nhưng hiện tại cô cũng không có bằng chứng.
Sau khi đưa La Vưu Phi xuống ngã tư tiếp theo, Đường Hoan lái xe trở về biệt thự ở cảng Nguyệt Hồ, nhưng sau khi náo loạn như vậy, ngày hôm nay chắc chắn sẽ không thể trôi qua một cách bình an.
Trở về biệt thự đã là ba giờ chiều, cô vào phòng ngủ nghỉ ngơi, nghĩ đến chuyện hôm nay lại cảm thấy đau đầu.
Vốn dĩ chỉ muốn chợp mắt một chút, chỉ cần cô nghĩ đến quan hệ với Đoạn Kim Thần và tranh chấp với Mộ Vũ Nghiên mà suýt nữa ngã cầu thang, những trải nghiệm này khiến cô kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Bất giác mi mắt càng ngày càng nặng, cô liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc cô mơ hồ đang ngủ đột nhiên cảm thấy trên mặt có gì đó, cảm giác ẩm ướt rất khó chịu.
Đưa tay ra chạm vào thấy lạnh buốt, cảm giác mềm mại làm cô sợ hãi tỉnh ngay lập tức.
Qua ánh đèn mờ ảo, cô nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Đoạn Kim Thần, trong khi tay cô đang chạm vào đó.
Đầu óc vốn đang mơ hồ lập tức tỉnh táo lại, đầu cô ngả về phía sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Cô không muốn tiếp xúc da thịt với anh, và cô không muốn hôn anh sau khi anh đã hôn người phụ nữ khác, điều đó khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Đôi mắt sắc bén của anh lập tức nhìn ra vẻ chán ghét của cô, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, đôi tay chai sạn bóp chặt chiếc cằm mịn màng của cô, không cho cô cơ hội phản kháng cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Nụ hôn của anh hống hách và thô bạo, Đường Hoan không thể né tránh, nên chỉ có thể bị động nhận lấy, thỉnh thoảng phát ra những tiếng ngâm nga mơ hồ.
Bàn tay to của Đoạn Kim Thần đột nhiên kéo bộ đồ ngủ trên người cô ra.
Trên ngực chợt lạnh, Đường Hoan sửng sốt, trong mắt lập tức hiện lên vẻ mờ mịt, vừa chống cự vừa đẩy mạnh lồng ngực anh ra nói: “Anh buông tôi ra, đừng đụng vào tôi.”
Điều khó chịu nhất chính là anh luôn quan hệ bất chấp mong muốn của cô.
Bây giờ Mộ Vũ Nghiên đã trở lại, hiện tại anh làm như vậy không phải phụ lòng cô ta sao?
Đôi mắt đen của Đoạn Kim Thần đỏ lên vì cơn tức dữ dội, giọng nói của anh trở nên lạnh lùng băng giá, “Đừng quên rằng giờ em đã là vợ tôi. Em không có quyền từ chối.”
Theo lời anh nói, bộ đồ ngủ của Đường Hoan dần bị cởi ra, bị anh đè xuống dưới.
Sự hoảng sợ lóe lên trong mắt cô, và cảnh tượng đứa trẻ bị bỏ rơi lại tràn ngập tâm trí cô.
Không, cô không thể phát sinh quan hệ một lần nào với anh nữa. Bộ não nhanh nhẹn của cô suy nghĩ về phương pháp đối phó, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, “Đoạn Kim Thần, kinh nguyệt của tôi sắp tới.”
Động tác trên tay anh dừng lại, đôi mắt sâu như biển nhìn cô chằm chằm, dường như nghi ngờ tính xác thực của lời nói.
Không khí bỗng trở nên im lặng, trong phòng chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Đường Hoan cố hết sức đè nén lo lắng, lại lên tiếng, “Tôi thật sự tới kinh nguyệt, hôm nay là ngày đầu.”
Hai mắt Đoạn Kim Thần hơi híp lại, cuối cùng lui về phía sau một bước, “Nếu đã như vậy, hôm nay tôi tạm buông tha cô.”
Cô cảnh giác trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cau mày khi rơi vào vòng tay dịu dàng của người đàn ông, cô không thích hành động thân mật của hai người.
Nếu là trước đây cô sẽ tham lam, nhưng bây giờ biết anh đi cùng với phụ nữ khác, cô thật sự không muốn tiếp xúc thân thể quá nhiều với anh, nhưng ôm thế này còn hơn bị ăn sạch.
Nhưng hóa ra rốt cuộc cô đã thả lỏng quá sớm, không ngờ Đoạn Kim Thần lại đưa tay sờ vào quần lót của cô khi cô không chuẩn bị.
Giông tố trong mắt người đàn ông càng ngày càng dày, “Không phải sắp có kinh nguyệt sao?”
Một câu nói nhẹ bẫng khiến cả người Đường Hoan mồ hôi nhễ nhại, sau đó liền cảm thấy buồn cười, không muốn phát sinh quan hệ với anh thôi, sao phải cần nhiều lý do như vậy?
“Tôi nói dối anh thì sao?” Trong lòng cô dâng lên nỗi tức giận, tại sao trước mặt anh cô lại luôn tỏ ra thấp kém hơn? Rõ ràng là bọn họ rất bình đẳng, “Tôi chỉ không muốn quan hệ với anh. Tôi thậm chí không muốn anh ôm tôi sau khi anh ôm một người phụ nữ khác. “
Cô nói xong, đưa tay ra đẩy anh ra rồi nhanh chóng rút khỏi vòng tay của người đàn ông.
Mặc dù cô nhanh nhưng người đàn ông di chuyển còn nhanh hơn, trước khi cô kịp rút lui hoàn toàn, người đàn ông đã duỗi tay ra, lại lần nữa ôm lấy cô trong vòng tay của mình rồi xoay người đè cô xuống dưới.
Anh nhanh chóng lột sạch chướng ngại vật trên người hai người, giọng nói đầy tức giận, “Nói dối tôi sẽ phải trả giá.”
Đáy mắt Đường Hoan lóe lên vẻ hoảng sợ, vô thức lắc đầu, “Không, Đoạn Kim Thần, đừng chạm vào tôi...”
“Em bảo vệ vì ai?”Trong lòng Đoạn Kim Thần hừng hực lửa giận, “Tôi nói rồi, kiếp này em không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu, em đã là người của tôi, thì cả kiếp này em chính là người của tôi.”
Trước khi có thể nói được câu tiếp theo, người đàn ông đã đâm vào cơ thể cô một cách nặng nề.
Bàn tay đặt ở giữa hai lồng ngực yếu ớt buông xuống, Đường Hoan nhắm mắt lại, nước mắt trượt xuống khóe mắt, trong lòng thoáng chốc bi thương.
Cô biết rằng cô nên ghét người đàn ông trước mặt mình, nhưng thời gian bị người đàn ông này kiềm hãm, cô lại trầm luân trong đó.
Cô không biết mình đã ngủ say từ lúc nào, chỉ biết là sáng hôm sau tỉnh lại.
Cô thức dậy sớm hơn mọi ngày, vừa quay đầu lại thì thấy người đàn ông đang ngủ.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, trông anh ta hòa nhã và gần gũi với mọi người hơn bình thường rất nhiều, ít nhất khí chất lãnh đạm trên người cũng mờ dần, cảm giác ái muội càng tăng lên.
Vừa nhớ tới cảnh tối hôm qua, trong lòng cô liền đau đớn, cô chạm vào bụng dưới bằng phẳng, nỗi hận lại hiện lên trong lòng.
Cô thực sự không muốn ở bên anh nữa, muốn dọn ra ngoài ở riêng.
Cô vén chăn bông ra khỏi giường, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau khi đi ra thì bắt đầu thu dọn quần áo, chuẩn bị dọn ra ngoài.
Ngay cả khi không có nơi nào để đi, cô thà ở khách sạn còn hơn phải ở cùng một không gian với anh.
“Em đang làm gì?”
Đoạn Kim Thần tỉnh lại, cô vừa mới đóng nút vali, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông.
Cô cứng người, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi quyết định chuyển đến nhà Vưu Phi. Tôi đã ký vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn và đặt nó lên bàn. Khi nào anh ký tôi sẽ quay lại và dọn hết đồ đạc của tôi đi.”
Đoạn Kim Thần tức giận đứng dậy, ba bước thành hai đi tới trước mặt cô lạnh giọng nói: “Không có khả năng, em muốn ly hôn ư, nằm mơ!”