Đoạn Kim Thần không đợi cô nói hết câu.
Anh đột nhiên rống to.
Giọng nói lạnh lùng như nhát dao đâm vào tim Đường Hoan.
Ánh mắt cô nhìn anh dần trở nên tối tăm: “Vì vậy anh chỉ dựa vào một tấm ảnh đã tin rằng em làm chuyện có lỗi với anh à? Sao anh có thể kết luận là cô dây dưa với người đàn ông khác chỉ qua một tấm ảnh?”
Anh nghĩ là ai cũng như anh à? Tai sao anh không tự kiểm điểm lại bản thân? “Không lẽ em còn muốn anh bắt gian tại chỗ? Đường Hoan! Anh đã nói rồi.
Em không chịu nổi hậu quả của việc chọc giận anh đâu.”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông như tảng băng vạn năm làm cô lạnh lẽo đến run người.
Haha! Cô rất thất vọng.
Anh luôn có cách làm tim cô đau đến mức tận cùng.
Rốt cuộc cô cắn môi không nói, trơ mắt nhìn anh lên xe đi xa.
Không phải anh không tin cô mà anh không quan tâm ai ở bên cô bởi vì người anh yêu là cô gái khác.
Nếu người kia phản bội thì chắc anh chẳng dám nói nặng lời nhỉ? Cách cô khoảng 400m, một chiếc xe màu đen đến gần và ngừng lại.
Cửa sổ hạ xuống lộ ra một gương mặt đẹp trai.
Cuộc cãi vã vừa rồi của hai người đều rơi vào mắt anh ta.
Đôi môi mỏng cong lên thành một nụ cười thật đẹp khi nhìn người phụ nữ gần đó đau lòng.
Người này chính là Lưu Hạo.
Anh ta cũng có biệt thự ở gần đây.
Anh ta chỉ đi ngang qua đây nhưng không ngờ gặp được cảnh tượng xuất sắc như vậy.
Nếu hôm nay không có việc thì anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua một cơ hội làm nhục cô như thế này.
Anh ta đạp chân ga rồi nhanh chóng rời đi.
Đường Hoan ngẩng mặt đứng một lúc lâu.
Rốt cuộc cô không kìm nén nỗi buồn bã trong lòng lao ra biệt thự.
Cô đi dạo trên đường không có mục đích một lúc lâu.
Cuối cùng tỉnh hồn lại phát hiện mình đứng trước nhà La Vưu Phi.
Cô chần chừ một lát rồi vẫn nhấn chuông.
Bây giờ ngoài người này thì cô chẳng còn ai để giãi bày tâm sự.
Lúc trước mỗi khi có chuyện buồn lòng cô đều nói với La Vưu Phi.
Nhưng từ khi cô có lỗi với cô ấy vì Giang Chi Thịnh thì lâu rồi hai người không tâm sự với nhau.
Cửa nhanh chóng được mở ra.
La Vưu Phi sửng sốt khi thấy Đường Hoan đứng ngoài cửa.
Cô ta chưa kịp lên tiếng thì Đường Hoan bỗng bước đến ôm chầm lấy cô ấy.
Thân thể cô ấy cứng đờ: “Cậu sao vậy Hoan Hoan?”
Cô lắc đầu: “Vưu Phi! Anh ấy nghi ngờ tớ! Sao anh ấy không chịu tin tưởng tớ? Chẳng lẽ tớ không đáng để người khác tin tưởng à? Rõ ràng tớ chẳng làm gì cả.”
La Vưu Phi nhíu mày nghe cô nói không đầu không đuôi: “Chuyện gì đã xảy ra? Đoạn Kim thần ức hiếp cậu đúng không?”
Cô lắc đầu, giọng khàn khàn: “Vưu Phi! Tớ có thể vào nhà ngồi một lát không?”
Giọng nói cô trầm thấp với vẻ buồn bã khó tả, trong mắt đầy vẻ khổ sở.
Thấy dáng vẻ của cô như vậy, La Vưu Phi vội vàng gật đầu đón cô vào và quan tâm rót cho cô một tách trà nhưng Đường Hoan lắc đầu: “Tớ không uống trà.
Cậu có nước ấm không?”
“Nước ấm à?”
Trong mắt La Vưu Phi lướt qua vẻ ngạc nhiên.
Một thời gian không gặp mà cô đã đổi thức uống à? Mặc dù nghi ngờ trong lòng nhưng cô ta vẫn đổi trà thành nước.
Đặt ly nước lên bàn rồi ngồi đối diện Hoan Hoan.
Ánh mắt cô ta đầy vẻ lo âu nhìn sắc mặt kém cỏi của cô: “Hoan Hoan! Cậu đừng im lặng! Rốt cuộc cậu sao thế?”
Cô cầm ly nước lên.
Nhiệt độ truyền vào lòng bàn tay nhưng cho lòng cô không cảm nhận được một chút ấm áp.
Tim cô như bị dao cắt khi nhớ đến ánh mắt chán ghét của Đoạn Kim Thần lúc cô rời đi.
Nếu lúc này không có thai thì cô sẽ uống say với La Vưu Phi.
Sự đau đớn trong mắt cô càng tăng lên.
Thấy ánh mắt lo lắng của La Vưu Phi, rốt cuộc Đường Hoan cũng kể lần lượt mọi việc cho cô ấy: "Cậu nói xem vì sao tớ lại yêu một con người máu lạnh vô tình như vậy chứ? Đột nhiên tớ ân hận quá! Vưu Phi! Cậu nói xem vì sao trong lòng anh ấy có người khác nhưng lại cưới tớ?”
Nếu sớm biết là trong lòng anh có người yêu thì cô đã không gả cho anh vì ân oán của bản thân.
Mặc dù bây giờ báo thù nhưng toàn thân đầy tổn thương.
Vốn dĩ Đường Hoan tìm La Vưu Phi để kể khổ nhưng không ngờ La Vưu Phi nghe xong còn khó chịu hơn cô rồi vừa nói vừa òa khóc trước mặt cô: “Cậu nói xem vì sao tình yêu lại làm cho người ta buồn bực như vậy chứ? Anh ta đi còn không thèm nói với tớ một tiếng.
Anh ta ghét tớ như vậy sao?”
Càng nói ra thì càng đau lòng.
Cuối cùng cô ấy lấy chai rượu vang quý được cất giữ từ lâu ra rồi uống từ ly này đến ly khác.
Đường Hoan cũng không có cách nào ngăn cản được.
Trong chốc lát cô cũng không biết nói gì.
Rõ ràng cô đến tìm cô ấy để giãi bày nỗi lòng nhưng sao cuối cô lại biến thành nơi trút bầu tâm sự.
Thấy cô ấy khóc lóc đau lòng như vậy, cô rút khắn giấy rồi ngồi trước mặt cô ấy và an ủi: “Được rồi.
Tớ biết nỗi khổ trong lòng cậu.
Tóm lại là do chúng ta quá trẻ nên không biết tình yêu là gì mới để mình đau lòng như vậy.”
Cứ tưởng là Vưu Phi sẽ đồng ý nhưng không ngờ cô ấy lại lắc đầu, đôi mắt đỏ ửng: “Cậu không hiểu đâu Hoan Hoan.
Cậu có biết bây giờ tớ hối hận nhiều như thế nào không? Tớ hận tại sao mình có thể làm tổn thương cậu, tổn thương Đại Thịnh.
Thời gian qua tớ như một cái xác không hồn chẳng có chút hứng thú với bất cứ thứ gì.”
Cô ấy uống một ngụm rượu vang rồi cười buồn: “Bây giờ thì hay rồi.
Anh ấy đi mà còn chẳng thèm chào hỏi tớ dù chỉ một tiếng.
Nếu hôm nay cậu không nói thì không biết khi nào tớ mới biết.”
Vẻ mặt Đường Hoan ngày càng kém khi thấy dáng vẻ đau đớn của cô ấy.
Cô lại thở dài khi nghĩ đến tình trạng của mình: “Vưu Phi à! Cậu nói xem có khi nào số phận đang trêu đùa chúng ta hay không? Hai chúng ta đều yêu một người đàn ông không yêu mình nên bây giờ mới phải chịu nhiều đau khổ như vậy.”
Cô hít hít mũi rồi lau nước mắt trên khóe mắt: “Nếu được thì tớ tình nguyện từ trước đến nay chưa từng yêu anh ấy.”
“Đúng!”
Đột nhiên La Vưu Phi kêu lên thành tiếng rồi giơ ly rượu vang lên cao: “Hoan Hoan à! Chúng ta đường buồn bởi những tên họ Đoàn và họ Giang nữa.
Quên bọn họ đi.
Chúng ta cứ sống thật tốt.
Chúng ta không thèm khát Đoạn Kim Thần hay Giang Chi Thịnh gì cả.”
Đường Hoan theo cô ấy lên sân thượng và tiếp lời: “Đúng vậy! Chúng ta không thèm! Đoạn Kim Thần! Anh là một tên khốn nạn! Bà đây không thèm anh.
Anh muốn yêu ai thì yêu.
Mặc kệ anh.
Không có anh thì tôi cũng vẫn có thể sống tốt.”
“Đúng vậy! Chúng ta không cần phải có đàn ông.
Phụ nữ cũng có thể một mình đảm đương một phía.
Giang Chi Thịnh! Tôi không thèm anh yêu tôi.
Một ngày nào đó tôi sẽ để anh hối hận.
Đến lúc đó anh đuổi theo bà đây thì bà cũng không cần.”
Hai người nói xong lại nhìn nhau cười to.
Hết rống rồi cười.
Tâm trạng hai người đều tốt hơn.
Cả hai cùng nhau đến nơi thường đi ăn.
Sau lần này hai người lại trở thành bạn thân không giấu nhau điều gì.
Sau khi ăn, La Vưu Phi nói rằng hiếm khi cả hai thả lỏng nên đề nghị đi karaoke nhưng Đường Hoan suy nghĩ cho đứa con trong bụng lại không đi.
Dù sao nhưng nơi như vậy người tốt kẻ xấu lẫn lộn.
Hơn nữa không khí bên trong không tốt, ảnh hưởng lớn đến con của cô nên cuối cùng cô từ chối đề nghị của La Vưu Phi.
“Tớ không đi.
Hôm nay tớ hơi mệt.
Hẹn lần sau đi.
Cậu cũng nên ít đi mấy địa phương này.
Đều là người trưởng thành rồi.
Hôm nay cậu còn uống nhiều rượu như thế.
Hay là chúng ta về sớm nghỉ ngơi đi.”
Sau khi hai người làm hòa thì tâm trạng Đường Hoan cũng khá tốt.
Còn về phần Đoạn Kim Thần thì tạm thời bị cô quên đi.
Nhưng tâm trạng tốt cũng không kéo dài được bao lâu.
Buổi tối về nhà, cô vừa vào phòng thì điện thoại đột ngột reo lên.
Cô mở ra và nhìn thấy số lại mới gửi 2 tin nhắn.
Hai tấm hình đập vào mắt cô một cách rõ ràng.
Trong hình còn viết thêm cả chú thích.
Lòng cô căng thẳng, chân mềm nhũn suýt té ngã trên đất.
Trong hình gương mặt đẹp trai của Đoạn Kim Thần còn ngây ngô.
Tay anh ôm một cô gái xinh đẹp.
Nụ cười trên mặt anh làm mắt cô đau nhói.
Dòng chữ phía dưới là: Anh ấy nói đời này chỉ yêu tôi.
Một tấm khác là khoảng hai hay ba năm sau.
Hai người ôm nhau một cách thân mật.
Anh nhắm mắt hôn lên trán cô gái kia.
Trên mặt anh tràn đầy tình cảm và sự dịu dàng.
Trong giờ phút này, dường như cô bị ai siết cổ thật chặt làm cô không thể vượt qua.
Cô ném điện thoại lên giường, nước mắt chảy dài không thể kìm nén.
Tất cả tình yêu và sự dịu dàng của anh đều không phải là dành cho cô.
Cô giấu mình trong phòng tắm và khóc tan nát cả trái tim, khóc đến khi tắt tiếng cô mới đứng dậy rửa mặt bằng nước lạnh.
Đến khi cô ra khỏi nhà tắm thì trời đã tối.
Cô khẽ thở dài nằm trên giường như tượng gỗ chẳng có linh hồn.
Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một chút ấm áp, cô đến gần nguồn nhiệt theo bản năng.
Đầu mũi xuất hiện mùi vị quen thuộc.
Cô muốn mở mắt thử xem có phải mình đang mơ không nhưng mí mắt cô như nặng ngàn cân không thể nào mở ra.
Người đàn ông nằm trên giường nhìn động tác vô thức của cô rồi duỗi tay ôm cô vào lòng và khẽ thở dài.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt xinh đẹp của cô.
Lúc này anh mới phát hiện hình như Đường Hoan gầy đi rất nhiều.
Anh sờ lên vòng eo nhỏ nhắn của cô và cảm nhận được nó nhỏ hơn.
Anh nhíu mày, trong mắt lướt qua vẻ không vui.
Sao người phụ nữ này lại gầy như thế này.
Rõ ràng anh đã dặn dì Đồng nấu bữa ăn dinh dưỡng cho cô mỗi ngày.
Sao càng ăn lại càng gầy? Ngày mai phải bảo dì Đồng chuẩn bị thêm một ít đồ bổ.
Vì vậy hôm sau trước khi rời khỏi biệt thự, anh cố ý dăn dì Đồng chuẩn bị thêm một ít điểm tâm mà Đường Hoan thích.
Hơn nữa anh còn dặn dò phải để cô ăn hết tất cả thức ăn rồi mới đến công ty.
Khi Đường Hoan tỉnh dậy đã tám giờ.
Cô nghiêng đầu nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ.
Sau một đêm, cơn đau tối qua đã được xoa dịu, cô đã khôi phục sắc mặt như bình thường.
Cô lau mặt, chải tóc rồi xuống lầu.
Mùi thức ăn bay trong không khí.
Cô đi về phía phòng ăn.
Dì Đồng vừa thấy cô thì lập tức chào hỏi: “Chào cô chủ! Bữa sáng đã được chuẩn bị xong.
Tôi sẽ mang lên ngay cho cô.”
Cô ừ khẽ rồi ngồi xuống ghế ăn.
Dì Đồng thấy được gần đây khẩu vị của Đường Hoan không tốt lắm nên và nghe theo lời dặn dò của Đoạn Kim Thần nên đã dựa vào khẩu vị của Đường Hoan để nấu cho cô một vài món mới.
Khi dì Đồng đem cháo lên.
Đường Hoan cau mày nhìn chén cháo xanh.
Cứ tưởng rằng không ngon nhưng không ngờ hết sạch cả chén lúc nào không biết.