“Đường Hoan! Em phải luôn nhớ rằng em là bà Đoạn được anh cưới hỏi đàng hoàng.
Em nên làm tốt bổn phận của mình chứ đừng trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài.”
Cô giật mình rồi chợt hiểu ra.
Cô nhìn chằm chằm vào anh và cắn răng: “Anh theo dõi em à?”
Sau khi nghe anh nói, khả năng duy nhất cô có thể nghĩ ra là anh cho người theo dõi cô.
Nếu khônthì sao anh lại biết cô đi với Giang Chi Thịnh? “Em nghĩ mình là ai mà đáng giá anh phí nhiều công sức như vậy?”
Vẻ mặt anh tối tăm, siết chặt tay.
“Hôm nay em ăn cơm với Đại Thịnh thì sao hả? Ngày mai anh ấy sẽ ra nước ngoài.
Em là bạn tốt thì ăn một bữa cơm để tiễn anh ấy có sao chứ? Còn về chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt như anh nói thì em nghĩ thành ngữ này dùng cho anh sẽ thích hợp hơn em đấy.”
Anh gặng hỏi làm Đường Hoan giận dữ.
Dù hai người có quan hệ hợp tác nhưng giữa họ là bình đẳng.
Vì sao anh vẫn luôn đánh giá thấp cô chứ? “Có vẻ dạo này em to gan hơn nhỉ?”
Giọng nói người đàn ông có vẻ hơi đe dọa.
Câu nói của anh làm Đường Hoan tức giận run người: “Em đã nói là em với anh ta không có quan hệ nam nữ, sao anh không chịu tin em chứ?”
Chẳng lẽ trong lòng anh, cô giống loại phụ nữ không chung thủy ư? Nếu trong lòng anh nghĩ như vậy thì sao lúc trước còn kết hôn với cô chứ? Hơn nữa giữa hai người chỉ có quan hệ hợp tác.
Anh đã nói anh không yêu cô mà! Bây giờ anh lại quan tâm đến cuộc sống riêng của cô như vậy thì anh không cảm thấy rằng mình quản quá nhiều à? Đoạn Kim Thần trêu chọc chiếc cằm mịn màng của cô.
Dáng vẻ mím chặt môi bướng bỉnh của cô làm anh bật cười thành tiếng.
Anh hôn nhẹ lên môi cô: “Anh cũng biết là em không dám làm chuyện gì phản bội anh.
Nếu không em biết hậu quả rồi đấy!”
Đường Hoan lạnh lùng liếc anh.
Cô không trả lời mà đẩy anh ra rồi xoay người lên lầu.
Lần này Đoạn Kim Thần cũng không làm khó mà để mặc cô lên lầu.
Lúc đầu nhìn bức ảnh kia, anh thật sự tức giận đến mức muốn giết Giang Chi Thịnh.
Nhưng bây giờ bình tĩnh suy nghĩ lại cảm thấy chuyện này quá quái lạ.
Ai đã gửi tin nhắn? Mục đích của kẻ đó là gì? Chẳng lẽ muốn phá hủy quan hệ vợ chồng họ? Suy nghĩ mãi không rõ nên rốt cuộc anh không nghĩ nữa mà để trợ lý điều tra chuyện này xem ai gửi tin nhắn cho mình.
Nhưng rất lạ là trợ lý điều tra suốt hai ngày vẫn không biết số điện thoại kia là của ai.
Cuối cùng chuyện này cũng không có kết quả gì.
Mà Đường Hoan vẫn nghĩ rằng Đoạn Kim Thần để người theo dõi mình nên cũng không hề suy nghĩ về chuyện này nữa.
Sau hôm đó hai người vẫn bình yên không có việc gì, nên đi làm thì đi làm, nên tan việc thì tan việc.
Đường Hoan lại lén lút giấu Đoạn Kim Thần đến bệnh viện kiểm tra.
Dù sao bây giờ chỉ có cô biết mình mang thai còn Đoạn Kim Thần không biết gì.
Bây giờ cô sợ nhất là nếu Đoạn Kim Thần Biết cô có thai thì anh có muốn đứa bé này sinh ra không? Cuối tuần Đường Hoan ở nhà nghỉ ngơi ccòn Đoạn Kim Thần sau bữa sáng đến công ty.
Hôm nay anh phải mở một cuộc hội nghị video quốc tế rất quan trọng đối với công ty nên anh không thể nào không đi.
Đoạn Kim Thần vừa đi, Đường Hoan định lên lầu nghỉ ngơi.
Từ khi có thai cô vẫn luôn không ngủ đủ giấc, dễ buồn ngủ nên nhân lúc không có việc gì cô định ngủ bù cho đủ.
Sau khi vào phòng, vừa nằm lên giường thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Lúc đầu cô tưởng là điện thoại của mình nhưng lấy điện thoại lại không thấy có tin nhắn chưa đọc.
Cô hơi sững sờ trong giây lát rồi đưa tay sờ soạng trên giường.
Cô bỗng nhiên sờ thấy một chiếc điện thoại di động.
Cô cầm lên nhìn thì mới phát hiện đây là điện thoại của Đoạn Kim Thần.
Anh lại quên mang điện thoại di động.
Cô lắc đầu một cái rồi định đặt điện thoại sang một bên nhưng không cẩn thận làm màn hình sáng lên.
Màn hình điện thoại sáng lên hiện ra một tin nhắn chưa đọc.
Cô đột nhiên rất muốn biết ai nhắn tin cho anh.
Nhớ đến giọng nói dịu dàng mà cô từng tình cờ nghe được mấy lần trước cô nhịn một lát rồi cuối cùng không nén nổi sự tò mò vẫn mở tin nhắn chưa đọc ra.
Mở lên thì thấy hiển thị chú thích là Tiểu Nghiên.
Đồng tử cô co lại, tim đập thình thịch.
Tiểu Nghiên là người lúc trước viết thư cho cô sao? Đầu ngón tay vuốt nhẹ một cái.
Giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ vang lên: “Thần à! Em nhớ anh! Tháng sau em sẽ về và không bao giờ ra nước ngoài nữa.”
Sau khi nghe xong cô bỗng nhiên càng muốn biết nhiều hơn.
Ma đưa lối quỷ dẫn đường để cô liếc nhìn nhật ký tin nhắn của họ.
Cô phát hiện rất nhiều khi Tiếu Nghiên nói nhớ anh.
Còn Đoạn Kim Thần thường trả lời ngắn gọn lạnh lùng một tiếng “Ừ!”
như những người khác.
Hoặc nói cô ta tự chăm sóc mình chứ không nói quá nhiều.
Nhưng đôi khi giác quan của phụ nữ rất chính xác.
Cô vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa họ không đơn giản.
Mạc dù nội dung trò chuyện cũng không nhắc đến những chủ đề khác nhưng từ những hành vi khác thường của Đọan Kim Thần thì có thể đoán được là anh đang cố gắng duy trì liên lạc thân thiết với một người phụ nữ.
Sau khi xem một nửa cô đột nhiên ngừng lại.
Lúc trước cô ghét nhất người khác động chạm lung tung vào đồ vật hay điện thoại di động của mình, theo dõi chuyện riêng tư của người khác, nhưng bây giờ cô khác gì loại người mà mình ghét nhất? Bỗng dưng cô cảm thấy mình không biết xấu hổ? Sao cô có thể nhìn lén bí mật của người khác chứ? Hành vi xem trộm di động không khác gì xâm phạm riêng tư của người khác.
Quá đáng ghét.
Cuối cùng cô vẫn không đọc hết tin nhắn mà tắt điện thoại định trả lại vị trí cũ.
Không ngờ lúc này cửa phòng bị mở ra, dáng người cao lớn của Đoạn Kim Thần xuất hiện ở cửa.
Khi nhìn thấy điện thoại di động trong tay Đường Hoan, gương mặt bình tĩnh của anh trở nên lạnh lẽo.
Anh sải bước đi tới đoạt lấy di động từ tay cô rồi nói với giọng lạnh lùng: “Không ngờ em còn có thói rình mò.
Sau này không được lộn xộn đồ vật của anh! Đường Hoan! Đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh.
Em chọc giận anh thì em cũng không được yên đâu.”
Điện thoại đi động bị giật mất.
Đường Hoan định giải thích vì cảm nhận được sự tức giận của anh: “Không phải, em chỉ…”
Nhưng anh cũng không nghe lời giải thích của cô mà chỉ cầm điện thoại rồi xoay người rời đi.
Lòng Đường Hoan co rút từng cơn khi nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh.
Sau đêm đó, giữa hai người tựa như không có chuyện gì xảy ra nhưng cô biết Đoạn Kim Thần vẫn khó chịu.
Đôi khi anh nói chuyện rất khó nghe.
Rõ ràng là cô đã nói hết với anh mà sao anh không thể nhẹ nhàng với cô? Chẳng lẽ cô lại làm việc gì để anh không vui? Không được! Cô phải hỏi cho rõ.
Sao anh có thể đối xử với cô như vậy? Anh dựa vào đâu mà hở tí là mặc kệ cô.
Cô chạy ra ngoài.
Anh đang mở cửa chuẩn bị lên xe thì cô bước một bước dài lao đến rồi đóng cửa xe.
Sau đó cô chặn trước mặt và ngẩng đầu nhìn anh: “Đoạn Kim Thần! Em hỏi anh, em đã làm gì để anh không vui mà anh lại lạnh lùng với em như vậy?”
Cô không hiểu được tại sao lúc trước quan hệ của hai người rất tốt nhưng anh nói trở mặt là trở mặt như trước đây chẳng có gì? Được thôi.
Anh giận thì cứ giận đi.
Nhưng sao lại không cho cô biết lý do để cô cứ như một đứa ngốc phải đoán xem vì sao anh tức giận? Dù anh muốn cô chết thì cũng phải để cô chết cho rõ ràng chứ! Anh cứ im lặng không nói một lời làm cô khó chịu quá! Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên hai người tạo nên hai bóng dáng thật dài.
Mái tóc dài đen của Đường Hoan đón gió bay lượn sau lưng cô.
Làn da trắng mịn màng càng trở nên trắng sáng dưới ánh nắng.
Hai mắt cô sáng ngời như bầu trời đầy sao.
Đoạn Kim Thần nhìn cô bằng đôi mắt sắc bén và nụ cười châm chọc: “Làm gì ư? Em không tự biết mình đã làm chuyện gì à?”
Cô đã làm gì chứ? Cô sững sờ một lát.
Nụ cười châm chọc của anh khiến Đường Hoan càng khó hiểu: “Nếu em biết mình đã làm gì để anh không vui thì giờ em còn hỏi anh à?”
Anh vẫn luôn nói cái gì chính là cái đó.
Không ai đoán được lòng anh thì sao cô biết anh tức giận vì chuyện gì? Hơn nữa cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thấy mình có điều gì làm anh giận.
“Em giỏi lắm! Bây giờ anh mới phát hiện em là một diễn viên giỏi.”
Giọng nói lạnh lùng phát ra từ đôi môi mỏng.
Ánh mắt sắt bén đầy vẻ châm chọc.
“Anh đừng nói chuyện với giọng quái gở như vậy được không? Em diễn ở đâu? Hôm nay anh không nói rõ ràng thì đừng hòng rời đi.”
Cô vừa nói vừa giang hai tay cản trước xe với dáng vẻ không chịu nói rõ thì không cho anh đi.
Nhìn dáng vẻ không làm gì trái lương tâm của cô, cơn giận trong lòng thiêu đốt lý trí của anh.
Anh lấy đống hình người khác gửi cho mình từ trong túi rồi ném về phía Đường Hoan.
Đêm đó sau khi Đường Hoan nói với anh thì anh cũng không theo đuổi đến cùng dù trong lòng vẫn còn để ý.
Nhưng hôm sau anh đến phòng làm việc lại đột nhiên nhận được một đống hình như vậy.
Mà còn nhiều hơn một tấm so với hôm qua là hình hai người họ ôm nhau.
Ôm rồi lại hôn.
Đầu óc anh bị lừa đá mới tin giữa hai người họ trong sạch.
Đống hình bay lộn xộn trong không khí tạo thành một đường cong đẹp mắt rồi rơi xuống đất.
Đường Hoan cúi đầu nhìn mấy tấm hình trên mặt đất, mắt cô co rụt.
Ánh mắt cô rơi vào ngay tấm hình Giang Vhi Thịnh hôn trán cô.
Trái tim cô co rút, gương mặt trở nên trắng bệch.
“Bây giờ anh muốn nghe thử em giải thích thế nào?”
Giọng nói khinh bỉ vang lên.
Đoạn Kim Thần thấy trên gương mặt cô đầy vẻ khiếp sợ thì cho rằng cô đang diễn kịch:”
Em cứ nói rằng giữa em và cậu ta chẳng có gì nhưng lại lén lút hẹn hò với cậu ta sau lưng anh.
Em như vậy làm anh cảm thấy thật dối trá và đáng ghét.”
Toàn thân Đường Hoan lạnh lẽo như bị tưới một gáo nước lạnh từ đầu đến chân.
Cô chỉ có thể lắc đầu theo bản năng, miệng lẩm bẩm: “Không phải…Bọn em thật sự không có gì cả…”
“Anh có mắt.
Anh có thể nhìn thấy!”