Tại sao lại như vậy chứ? Ông trời đang muốn đùa giỡn với cô đúng không? Bước ra khỏi cổng lớn bệnh viện, ánh nắng trên cao rọi chiếu lên người cô, nhưng vẫn chẳng thể lấy đi mớ cảm xúc hỗn loạn đang ẩn chứa trong lòng cô. Ngẩng đầu, bỗng nhiên phát nhiên cách đó không xa có hai bóng hình quen thuộc, bước chân chợt sững lại, nhìn kĩ lại một lần nữa, cô phát hiện ra đó chính là La Vưu Phi và Đoạn Lâm Phong. Do khoảng cách quá xa, cô không thể nghe được rõ họ đang nói gì, thấy hai người họ định đi, Đường Hoan do dự không biết có nên đi theo họ hay không.
Đột nhiên, cánh tay như bị ai đó giữ lấy, ngước mắt nhìn lên, cô phát hiện đó chính là Đường Vãn Tình.
“Em xem đi, chị không hề nói dối, chị thật sự nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau.”
Nói xong, kéo theo cô rón rén đi theo hai người kia, Đường Hoan dường như vẫn chẳng thể tin được mắt, cô trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày La Vưu Phi đi riêng với Đoạn Lâm Phong. Bị Đường Vãn Tình kéo gần về phía hai người họ, cuộc trò chuyện giữa hai người dần dần lọt vào tai. La Vưu Phi và Đoạn Lâm Phong đứng đối diện với nhau, hoàn toàn không hề chú ý tới sự xuất hiện của Đường Hoan và Đường Vãn Tình.
“Chuyện lần này xử lý rất tốt, Đoạn Kim Thần đã bắt đầu hiểu lầm cô ấy rồi, giữa hai người họ nhất định sẽ có mẫu thuẫn, tiếp theo đây, cần phải khiến hai người họ càng xa cách nhau hơn, để Giang Chi Thịnh xen vào giữa khiến Đường Hoan hiểu nhầm anh ta, như vậy, tình cảm của họ sẽ dần dần trở nên rạn nứt.”
Giọng nói trầm thấp của Đoạn Lâm Phong như vang khắp tứ phía xung quanh, không thiếu chữ nào, tất cả đều đã lọt hết vào tai Đường Hoan. Cả người như cứng đờ lại, ánh mắt bị tổn thương, người luôn miêngj nói rằng họ là bạn tốt của nhau, tới hôm nay quả nhiên lại đi theo người khiến cô chịu nhiều tổn thương nhất để đối phó với cô. Cảm xúc trong cô lúc này quả thực không thể có từ nào diễn tả, Đường Vãn Tình đứng bên cạnh thấy dáng vẻ thất thần của cô, đầu lông mày nhíu lại. Phía bên kia, cuộc nói chuyện vẫn được tiếp tục. Nghe xong đề nghị của Đoạn Lâm Phong, La Vưu Phi vội lắc đầu, từ chối nói:
“Không được, tôi không làm được.”
Nghĩ tới việc sau khi làm xong chuyện lần trước, cô vẫn luôn từ dằn vặt day dứt trong lòng, Đường Hoan và Giang Chi Thịnh đều là những người bạn tốt nhất của cô, nhưng cô lại ở sau lưng làm tổn thương tới cô ấy, lỡ như để họ biết được chuyện này, sau này sao cô còn có thể đối mặt với họ được nữa đây? Hơn nữa, hôm nay khi Đường Hoan tới tìm cô, lời trong lời trong đều tỏ rõ ý thăm dò, điều này khiến cô thật sự cảm thấy vô cùng bất an.
“Cô không làm được?” Sắc mặt Đoạn Lâm Phong bỗng trùng xuống, vẻ lạnh lùng ánh lên qua đôi mắt của anh, “Cô cảm thấy cô còn có thể thoát thân được nữa sao?”
La Vưu Phi ngước mắt nhìn anh, hai cánh tay khẽ run lên.
“Đoạn Lâm Phong, anh đừng ép tôi phải làm như vậy nữa, tôi không thể tiếp tục giúp đỡ anh mà làm hại Đường Hoan nữa đâu.”
Kể từ sau khi đồng ý hợp tác với Đoạn Lâm Phong, cô vẫn luôn khó ngủ vì nghĩ về chuyện này, bây giờ làm như vậy khiến cô càng khó ngủ hơn. Dù cô không muốn tiếp tục làm chuyện này, nhưng có vài người lại nhất định không chịu bỏ qua cho cô. Nụ cười trên khuôn mặt của Đoạn Lâm Phong bỗng trở nên nguy hiểm hơn, tiến gần về phía cô, anh nói:
“Chuyện đã đến bước này thì không thể quay đầu được nữa, nếu cô ấy biết được những chuyện cô đã làm, cô tưởng rằng cô ấy sẽ tha thứ cho cô sao?’’
“Anh….” La Vưu Phi tái mặt, “Anh đang đe dọa tôi đấy à?”
“Phải thì sao chứ?” Đoạn Lâm Phong tiếp tục uy hiếp La Vưu Phi, “Đừng tưởng rằng cô có thể quay đầu được nữa, La Vưu Phi, khi hợp tác với tôi cô có thể nhìn xa trông rộng hơn chút được không, hơn nữa mà nói, cô chẳng phải rất yêu Giang Chi Thịnh đó hay sao? Nếu cô muốn có được anh ta thì tốt nhất hãy nghe theo lời tôi, bằng không cô mãi mãi sẽ chẳng bao giờ có được cơ hội đâu.” Giọng nói của anh tựa như tiếng gọi của quỷ, làm mê hoặc La Vưu Phi, “Lẽ nào cô muốn tròn mắt đứng nhìn người đàn ông mà cô yêu ở bên cạnh người phụ nữ khác sao?”
Hình ảnh Giang Chi Thịnh và Đường Hoan đi bên nhau trong nháy mắt ùa về, còn cả thái độ lạnh nhạt hờ hững của anh đối với cô, cắn răng, cuối cùng đành đồng ý. Anh ta nói không sai, cô không thể khoanh tay đứng nhìn Giang Chi Thịnh ở bên cạnh người phụ nữ khác như vậy được, dù cho có phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí là làm tổn thương người bạn thân nhất của cô.
Sau khi Đoạn Lâm Phong rời đi, La Vưu Phi cũng chuẩn bị rời đi, nhưng vừa quay người, cô như bị ai đó điểm huyệt vậy, sững người đứng nguyên tại chỗ. Giang Chi Thịnh đứng ở vị trí cách cô không xa, không ai biết anh rốt cuộc đã đứng ở đó được bao lâu, và đã nghe được những gì. La Vưu Phi vừa hoảng loạn lại vừa sợ hãi, dù cho đã tô son đỏ nhưng vẫn chẳng thể che lấp đi bờ môi trắng bợt của cô. Ánh mắt anh nhìn cô như đang nhìn vào một người lạ nào đó, giọng nói lạnh lùng của Giang Chi Thịnh được phát ra.
“Hai người bắt đầu hợp tác với nhau từ bao giờ vậy, lần này phương án của Đoàn Thị là do cô mượn danh nghĩa của Hoan Hoan gửi tới cho tôi có đúng không?”
La Vưu Phi ngày càng hoảng loạn, cô không thể chấp nhận khi thấy Giang Chi Thịnh nói chuyện như vậy với cô, cũng không thể chấp nhận được ánh mắt đầy xa lạ của anh khi nhìn vào cô. Cô không ngừng lắc đầu, muốn mở miệng giải thích, nhưng đến một câu cũng chẳng thể nói ra.
“Tôi thật sự không dám tin chuyện này quả nhiên có liên quan tới cô, La Vưu Phi, cô thật sự khiến tôi rất thất vọng.” Giang Chi Thịnh lạnh lùng nói, ánh mắt thất vọng được anh biểu lộ rất rõ.
Là anh sai rồi, khi anh nhận được bức thư đó, anh thật sự tưởng rằng trong lòng Đường Hoan ít nhiều vẫn còn có vị trí của anh, nhưng hôm nay anh mới biết, hóa ra trước nay đều là anh tự mình hoang tưởng.
Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, La Vưu Phi hoang mang lo lắng, cô vội vàng đuổi theo anh, nước mắt từ lâu đã làm mờ đi tầm nhìn, khoảnh khắc này, cô như nghe thấy tiếng vỡ vụn được phát ra từ trong trái tim của mình. Điều khiến cô sợ hãi nhất cuối cùng cũng đã xảy ra rồi, càng không ngờ rằng bị vạch trần sớm tới như vậy.
“Đại Thịnh, anh nghe em giải thích, em biết em sai rồi, nhưng chỉ là do em quá yêu…….”
Nhưng người đàn ông dường như vẫn chẳng thèm đoái hoài gì tới cô, mà ngược lại càng đi nhanh hơn, La Vưu Phi chỉ có thể chạy đuổi theo anh, nhưng cứ đuổi theo mãi, cô vô tình vấp phải một hòn đá, mất đi thăng bằng, cả người ngã xuống đất. Da thịt mềm mại cọ xát với mặt đất gồ ghề làm tróc da cô, cơn đau truyền tới khiến cô phải hét lên, nhưng cô lại chẳng màng để tâm nhiều tới vậy, khi cô ngẩng đầu lên, phát hiện người đàn ông ở trước mặt từ lâu đã biến mất rồi. Không thể ngăn được dòng nước mắt cứ liên tục chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, trong lòng vô cùng ăn năn hối hận. Tại sao lại làm vậy với cô, đến giải thích cũng không cho cô lấy một cơ hội? Cô làm vậy đều là vì cô quá yêu anh rồi……..
Tiếng khóc thút thít như vang rộng khắp nơi, như đoán trước được tình bạn của họ tới nay đã đi đến kết thúc, trái tim cô như vỡ ra thành trăm mảnh. Ở một bên khác, sau khi biết La Vưu Phi và Đoạn Lâm Phong cùng nhau hãm hại bản thân, Đường Hoan như chẳng còn dũng khí để tiếp tục lắng nghe, do vậy khi nghe tới một nửa của câu chuyện liền bỏ đi. Không phương hướng, cô như người mất hồn đi trên đường, cuộc nói chuyện vừa rồi của La Vưu Phi và Đoạn Lâm Phong vẫn luôn phảng phất trong đầu cô. Trái tim như bị ai đó đâm sâu một nhát dao, đau đến tận cùng, nỗi buồn trong ánh mắt ngày càng lớn, cô thật sự không thể chấp nhận được sự thực phũ phàng này. Khi cô đoán rằng chuyện xảy ra lần này có liên quann tới La Vưu Phi, cô đều không can tâm muốn tin đây là sự thực, ngay cả lúc vừa xong, cô còn tự lừa dối bản thân và nói rằng không phải là cô ấy, không phải…. Giọt nước mắt đau đớn chảy ra từ trong khóe mắt, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày người bạn thân nhất của cô sẽ hại cô như vậy.
Đường Vãn Tình suốt từ đầu tới cuối vẫn luôn theo sát bên cạnh Đường Hoan, ánh mắt lo lắng nhìn vào cô, thấy cô khóc tới mức đau lòng như vậy, liền nhẹ nhàng ôm cô an ủi:
“Hoan Hoan, đừng khóc nữa, không sao, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, không cần phải đau lòng.”
Đôi mắt cô chẳng biết từ bao giờ cũng đã bắt đầu ửng đỏ, vỗ nhẹ lên lưng Đường Hoan, nhưng Đường Hoan dường như chẳng hề nghe thấy lời cô nói vậy, vẫn cứ tiếp tục đắm chìm trong thế giới của riêng cô. Không biết bao lâu sau, người vẫn luôn thút thít tiếng khóc đột nhiên không còn phản ứng, khi Đường Vãn Tình cúi đầu nhìn xuống, phát hiện không biết từ bao giờ Đường Hoan đã ngất mất rồi. Đường Vãn Tình sốt sắng, hoảng mang lên tiếng:
“Hoan Hoan, em sao vậy? Hoan Hoan……..”
Khi tỉnh lại lần nữa đã ở trong bệnh viện, tầm nhìn dần trở nên rõ hơn trong mắt cô, gương mặt nhỏ nhắn của Đường Vãn Tình hiện ra ngay trước mắt, mỉm cười nói:
“Hoan Hoan, em cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, dọa chết chị rồi đó.”
Đường Hoan khẽ nhíu mày, vùng vẫy từ trên giường ngồi dậy, Đường Vãn Tình vội vàng đưa tay đỡ lấy cô, tiện tay đặt một chiếc gối ra phía sau lưng Đường Hoan:
“Tôi bị sao vậy? Tại sao tôi lại ở trong bệnh viện?” Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện sộc vào mũi khiến bụng cô vô cùng khó chịu.
“Bác sĩ nói do em quá đau lòng, cộng thêm tâm trạng cảm xúc không ổn định, mất máu dẫn tới việc hôn mê, thấy em tỉnh lại như vậy là chị yên tâm rồi, sau này nhất định không được buồn vậy nữa, bác sĩ dặn em phải biết duy trì tâm trạng tốt nhất cho bản thân.”
Đường Hoan như sực nhớ ra điều gì đó, kích động cầm lấy tay Đường Vãn Tình, vội vàng hỏi:
“Bác sĩ còn nói gì nữa không?”
Lắc đầu, không hiểu tại sao cô lại kích động như vậy, có điều vẫn rất thành thật trả lời:
“Không sao, bác sĩ nói chỉ cần em nghỉ ngơi tốt, chú ý tới tâm trạng của bản thân, sao vậy?”
Nghe Đường Vãn Tình nói như vậy, nỗi lo lắng trong lòng được buông xuống, cũng may cô đã dặn trước bác sĩ giúp cô giữ bí mật chuyện cô mang thai, bằng không chắc chắn bây giờ đã bị để lộ. Lắc lắc đầu, cô nhẹ giọng nói:
“Tôi không sao.”
Tuy ngoài miệng nói không sao, nhưng mây đen lại ùn ùn kéo tới phủ kín lòng cô, nỗi buồn ẩn chứa bên trong ấy nay lại càng tổn thương mạnh mẽ hơn. Đưa ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cô vẫn chưa thể tin rằng người bạn tốt, người mà cô tín nhiệm nhất lại ở sau lưng phản bội lại cô, đau đớn nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy đầu gối ngồi trên giường, im lặng không nói gì.
Đường Vãn Tình thấy cô như vậy liền kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cô, tiện tay lấy ra một trái cam rồi bóc vỏ.
“Hoan Hoan, chị biết tâm trạng của em bây giờ không vui, nhưng bác sĩ nói rồi, bây giờ em đang thiếu máu, không nên quá đau buồn, em đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, dẫu cho thế nào chị nhất định vẫn luôn đứng về phía em.”
Nghe Đường Vãn Tình nói vậy, ánh mắt của Đường Hoan như sáng lên, mím chặt môi, trong lòng lại cảm thấy vô cùng tổn thương. Trước đây La Vưu Phi cũng từng nói như vậy với cô, nhưng sự thật là cô lại bắt tay với người đàn ông mà cô hận nhất để hãm hại, nỗi đau này của cô quả thực chẳng thể có bất cứ từ ngữ nào đủ để diễn tả hết cảm giác ấy. Sau này, cô phải đối mặt với La Vưu Phi thế nào đây?
Đưa trái cam đã bóc vỏ tới trước mặt Đường Hoan, thấy cô không có ý muốn nhận, lại đặt xuống một bên, vào những lúc như vậy, Đường Vãn Tình biết Đường Hoan cần có thời gian để quên đi. Khi cả phòng bệnh rơi vào trạng thái im lặng nhất, cánh cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở ra, dáng người cao lớn của Đoạn Kim Thần xuất hiện ở trước cửa, ngoảnh đầu liền nhìn thấy anh trong bộ dạng hớt hải đang từ ngoài tiến vào. Không ngờ rằng anh sẽ đột nhiên tới đây như vậy, trong lòng Đường Hoan có chút hoảng loạn, có điều rất nhanh sau đó cô liền trấn tĩnh lại.
“Đang yên đang lành sao tự dưng lại vào viện?” Câu nói vừa dứt ra cũng là lúc người đàn ông ấy bước tới bên cạnh giường bệnh của Đường Hoan, còn Đường Vãn Tình từ lâu đã tự biết ý đứng sang một bên khác.
Quét ánh mắt nhìn Đường Vãn Tình một lượt, Đường Hoan biết chuyện này nhất định là do cô thông báo với Đoạn Kim Thần, vội lắc đầu rồi nói:
“Không sao, chỉ là mất ít máu, do vậy mới ngất đi.”
Vẻ mặt thản nhiên của Đường không hề để lộ ra bất cứ điều gì khác lạ, Đoạn Kim Thần rõ ràng không tin lời cô nhưng cũng chẳng hỏi nhiều hơn. Vừa hay đúng lúc này, bác sĩ cầm theo báo cáo kết quả sức khỏe của Đường Hoan tới, trong lòng cô không khỏi lo lắng, đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại của Đoạn Kim Thần vang lên, anh vội vã ra ngoài nhận điện thoại, còn Đường Vãn Tình cũng không rõ đã rời đi đâu. Do vậy khi bác sĩ tới nơi, trong phòng chỉ còn lại một mình Đường Hoan.