“Cô quả thực là người phụ nữ giả tạo nhất mà tôi từng gặp.”Đoạn Kim Thần giận dữ nói, đưa tay dùng lực đẩy cô ngã xuống giường, cánh tay còn lại bóp mạnh cổ tay cô.
Hốc mắt cay cay, vội vàng lên tiếng giải thích:
“Em thật sự không làm gì cả, làm vậy với em có ích lợi gì chứ?”
“Cô muốn tôi phải tin cô thế nào đây?” Đoạn Kim Thần vặn hỏi, giọng nói lạnh như băng, “Phần văn kiện đó chỉ có hai người chúng ta biết, cô còn dám nói không phải là cô nữa sao?”
Đường Hoan sững người, ngoại trừ hai người họ từng xem qua tài liệu, còn có La Vưu Phi. Hôm đó cô ấy đặc biệt tới gặp cô để nói về chuyện này, hơn nữa trong lúc đi vệ sinh cô còn để La Vưu Phi xem văn kiện, lẽ nào…… Như có một tiếng sét đánh ngang qua đầu ngay lúc này, Đường Hoan kiên quyết nói:
“Chuyện em chưa từng làm em chắc chắn sẽ không thừa nhận, em nhất định sẽ chứng minh cho anh thấy sự trong sạch của em!”
Dứt lời, đẩy Đoạn Kim Thần ra khỏi người, Đường Hoan chạy thẳng ra khỏi phòng. Tới một góc khuất, Đường Hoan dựa người lên tường, hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh. Không thể nào, tuyệt đối không thể là cô ấy, suy nghĩ vừa mới chỉ thoáng qua, trong đầu cô lập tức xuất hiện một giọng nói khác phản bác lại, nhưng nếu không phải do cô làm, còn ai có thể xem qua tài liệu của cô được nữa chứ? Cô biết rất rõ những tài liệu này đều từ chính tay cô đưa cho Đoạn Kim Thần, người khác dường như không có cơ hội động tới. Trong lòng Đường Hoan rối bời, nếu như chuyện này thật sự do La Vưu Phi làm, vậy thì sau này cô biết phải đối mặt với La Vưu Phi thế nào đây? Còn nữa, tại sao lại lấy danh nghĩa của cô để gửi tới cho Giang Chi Thịnh? Đây rõ ràng chẳng phải đang muốn khiến cô và Đoạn Kim Thần nảy sinh hiểu nhầm hay sao? Những ánh sao tỏa sáng trên bầu trời đêm, tiếng thở dài liên tục được phát ra, sau một hồi xoay trái xoay phải, cuối cùng Đường Hoan cũng có thể nhắm được mắt.
Ánh trăng len lỏi qua cửa sổ chiếu rọi lên người phụ nữ đang nằm trên giường. Nước da hồng hào trắng ngần của cô dưới ánh trăng trông càng thêm quyến rũ, dáng ngủ của cô tựa như những em bé đang say giấc, đáng yêu vô cùng. Đôi chân thon dài từ từ tiến lại gần phía bên cạnh giường, nhìn sang người phụ nữ vẫn còn đang nhắm nghiền hai mắt ở bên cạnh, anh nhẹ nhàng ngồi xuống, đúng lúc Đường Hoan vừa lật người, đối mặt với anh, khiến anh có thể nhìn rõ ngũ quan của cô hơn. Người phụ nữ ấy dường như chẳng hề hay biết trong phòng mình từ bao giờ đã nhiều thêm một người, quả nhiên vẫn ngủ rất ngon. Đầu ngón tay của anh khẽ chạm lên gương mặt của cô, cánh tay đưa theo từng đường nét trên khuôn mặt ấy, một cảm giác mềm mại truyền tới đầu ngón tay của anh. Dường như cũng cảm nhận được có gì đó đang di chuyển trên mặt, Đường Hoan khẽ cọ quậy, rồi lại tiếp tục vùi đầu ngủ. Người đàn ông thu lại cánh tay, ánh mắt anh sâu lắng, ngắm nhìn cô hồi lâu, khẽ thở dài một hơi rồi nhẹ giọng than thở:
“Anh nên làm gì với em bây giờ đây?”
Hôm nay khi biết tin, anh quả thực vô cùng phẫn nộ, thậm chí còn hận rằng không thể tách rời được cô và Giang Chi Thịnh, rõ ràng cô là vợ của anh, nhưng trong trái tim cô lại mang hình bóng của một người đàn ông khác. Anh trước nay vẫn luôn là một người muốn gió được gió, cầu mưa được mưa, bất kì người phụ nữ nào cũng muốn được anh để mắt tới, vậy mà cô thì ngược lại! Đứng dậy, quét ánh mắt nhìn lại người phụ nữ vẫn đang nằm trên giường một lượt, sau đó liền quay người rời đi vì sợ rằng sẽ đánh thức cô.
Ngày hôm sau.
Sau một đêm mưa lớn, những giọt mưa vẫn còn đọng lại trên những chiếc lá cây, vạn vật khôi phục trở lại trạng thái xanh tươi như lúc ban đầu, ánh nắng ấm áp chiếu rọi muôn nơi. Tỉnh dậy rồi di chuyển tới ban công, Đường Hoan ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp lúc này, qua một đêm nghỉ ngơi, mọi u sầu phiền muộn trong cô như vừa được quét sạch hết. Bất luận chuyện này có liên quan tới La Vưu Phi hay không, cô bắt buộc phải làm sáng tỏ, hy vọng chuyện này sẽ không liên quan tới cô ấy là tốt nhất. Đường Hoan vươn vai co dãn cơ thể, quay người vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Sau khi dùng xong bữa sang, cô nhấc điện thoại lên, di chuyển tới vị trí cạnh cửa sổ, gọi điện thoại tới cho La Vưu Phi, hẹn cô ấy cùng nhau dùng bữa trưa. La Vưu Phi không chút do dự mà lập tức đồng ý, dẫu sao thì cô cũng muốn biết sau chuyện phương án bị bại lộ xảy ra ngày hôm qua, mối quan hệ giữa cô và Đoạn Kim Thần ra sao.
Buổi trưa, đúng hẹn tới nhà hàng đã đặt trước, khi Đường Hoan bước vào bỗng phát hiện La Vưu Phi vẫn như trước đây tới sớm hơn cô. Hít sâu một hơi, một nụ cười được để lộ trên môi, Đường Hoan điềm tĩnh tiến vào. Khi cô đi tới, La Vưu Phi đang nghịch điện thoại, vừa nhìn thấy cô liền lập tức nhiệt tình chào hỏi.
“Hoan Hoan, cậu tới rồi, hai chúng ta hình như lâu rồi không tới đây dùng bữa, muốn ăn gì nào, hôm nay tớ mời.”
Thấy tâm trạng của La Vưu Phi có vẻ khá tốt, ánh mắt Đường Hoan có chút khác lạ, có điều rất nhanh sau đó đã bị cô giấu đi, không chút khách sáo mà chọn vài món ngon. Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, thấy La Vưu Phi vẫn tiếp tục nghịch điện thoại, không biết đang nói chuyện với ai đó vô cùng vui vẻ, giả vờ như không để ý nói:
“Nhìn bộ dạng vô lo vô nghĩ này của cậu, mình bỗng nhiên rất muốn quay trở lại thời còn đi học của chúng ta.”
Cánh tay đang gõ chữ đột nhiên dừng lại, La Vưu Phi ngước mắt nhìn cô:
“Sao thế? Nghe giọng điệu của cô hình như không vui thì phải, xảy ra chuyện gì rồi sao?” Ngoài mặt giả vờ như không biết, nhưng thật ra trong lòng cô từ lâu đã trăm mưu ngàn kế, La Vưu Phi quả thực rất biết cách giấu đi suy nghĩ của mình.
Chống cằm rồi thở dài, cụp mí mắt xuống, tỏ vẻ thất thần nhưng thực ra lại đang âm thầm quan sát biểu cảm của người đối diện.
“Đúng vậy, chẳng phải hôm trước tớ có nói với cậu về hạng mục mà Đoàn Thị và và Giang Thị đang tranh giành với nhau hay sao?”
Ánh mắt La Vưu Phi bỗng sáng lên, đáp lời: “Đúng rồi, sao thế? Đoàn Thị không được chọn ư?” Thản nhiên mà hỏi, cố gắng kìm nén cảm xúc thực sự trong lòng lại. . Tìm truyện hay tại -- T R Ù M t r u y ệ n . O R G --
Đường Hoan gật đầu, cô nói:
“Đúng vậy, chuyện này nói đi nói lại vẫn có gì đó vô cùng kỳ quặc, rốt cuộc tại sao Giang Thị lại biết được bảng giá của Đoàn Thị, điều kỳ lạ nhất ở đây chính là người đó còn lấy danh nghĩa của mình để gửi tài liệu tới cho Giang Thị, cậu nói thử xem họ rốt cuộc là có ý gì? Làm như vậy nhằm mục đích gì?”
Chột dạ, cánh tay đặt điện thoại xuống bàn nhẹ run, La Vưu Phi giả vờ như không biết gì, ngạc nhiên hỏi:
“Lấy danh nghĩa của cậu để gửi tài liệu? Sao có thể như vậy chứ?”
“Mình cũng không biết tại sao lại như vậy.” Dứt lời, Đường Hoan bỗng tròn mắt chăm chú dõi theo mọi cử chỉ nhất động của La Vưu Phi, cô lên tiếng hỏi: “Vưu Phi, mình nhớ rõ cậu từng xem qua tài liệu của mình có đúng không? Cậu không nói với Đại Thịnh về chuyện đó chứ?”
Chú tâm quan sát mọi biểu cảm trên khuôn mặt của La Vưu Phi, phát hiện cô dường như chẳng hề biểu hiện bất cứ điều gì, chỉ là ánh mắt có chút thảng thốt. Tĩnh tâm lại, Đường Hoan tự hỏi lẽ nào chuyện này thật sự có liên quan tới La Vưu Phi sao? Trước đây cô chưa từng thấy La Vưu Phi để lộ ra biểu cảm như vậy bao giờ cả.
La Vưu Phi chột dạ, nhịp tim cô đập nhanh, gượng nói:
“Cậu nói linh tinh cái gì vậy chứ? Mình tuy đã từng xem qua tài liệu của cậu nhưng cũng không ngốc đến mức lấy danh nghĩa của cậu gửi tới cho Đại Thịnh chứ, hơn nữa mà nói chúng ta là bạn tốt của nhau, sao có thể làm ra chuyện này được chứ? Có khi nào trong nội bộ của Đoàn Thị có nội gián không?” Đường Hoan không lẽ đã phát hiện ra rồi sao? La Vưu Phi sốt sắng, trong lòng hoang mang, nhưng rất nhanh sau đó liền bình tĩnh trở lại, tự nhủ rằng không đâu, Đường Hoan nhất định sẽ không nghi ngờ cô.
Thấy La Vưu Phi không thừa nhận, trong lòng Đường Hoan như càng thêm rối bời, vừa hay lúc đó phục vụ mang đồ ăn tới, nhìn vào bàn ăn đều là những món mà cô thích, nỗi phiền muộn trong lòng tạm thời xua tan. Thấy Đường Hoan có vẻ không tin, La Vưu Phi giả bộ đáng thương nói:
“Hoan Hoan, tuy mình đã từng xem qua phương án của cậu, nhưng cậu nghi ngờ mình như vậy, mình thật sự rất buồn.”
Nghe La Vưu Phi nói như vậy, Đường Hoan vừa định mở miệng lên tiếng thì vừa đúng lúc nhân viên phục vừa mang tới đĩa cá tới, vừa ngửi thấy mùi cá, lời nói như mắc nghẹn ở trong cổ họng, đưa tay bịt miệng rồi chạy thẳng về phía nhà vệ sinh. Thấy Đường Hoan bịt miệng chạy vào phòng vệ sinh, La Vưu Phi có chút nghi ngờ, Đường Hoan trước giờ chẳng phải đều rất thích ăn cá ư? Sao bây giờ nhìn thấy cá lại bắt đầu buồn nôn vậy chứ? Lẽ nào sau khi gả vào hào gia ăn nhiều đồ bổ dưỡng quá đâm ra chán ngấy cá rồi hay sao?
Trong lúc cô còn đang mải nghĩ thì chân chẳng biết từ lúc nào đã di chuyển tới của phòng vệ sinh, bên trong truyền ra tiếng nôn mửa của Đường Hoan, đẩy cửa bước vào liền thấy Đường Hoan đang không ngừng há miệng, cúi đầu xuống bồn rửa tay.
“Ọe….ọe……..”
Nhưng sau một hồi nôn khan, cô dường như chẳng thể ói ra được chút gì, sắc mặt trắng bợt tái nhợt. La Vưu Phi đi tới bên cạnh cô, ân cần vỗ lưng cho cô, lấy cho cô một tờ giấy ăn rồi lo lắng hỏi:
“Sao thế, bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Đường Hoan nôn tới mức nước mắt nước mũi đều trào cả ra ngoài, nhưng cảm giác khó chịu trong bụng vẫn không hề vơi bớt, điều ấy khiến cô nhất thời không thể nói nên lời. Sau một hồi lấy lại sức, cô mới từ từ lắc đầu:
“Không sao…..”
La Vưu Phi chau mày, nói đùa một câu:
“Nôn dã man như vậy, cậu thử tới bệnh viện khám xem sao, người khác không biết còn tưởng rằng cậu mang thai rồi ấy chứ.”
Chỉ một câu nói nhưng lại có thể thức tỉnh người trong mộng, chợt nhớ tới bản thân dường như đã rất lâu không tới kinh nguyệt, có khi nào…….
Tại bệnh viện.
Giữa biển người, người ra người vào liên tục nối tiếp nhau, Đường Hoan đứng ở hành lang, lo lắng hồi hộp chờ đợi kết quả. Mơ hồ nhớ lại dáng vẻ điên cuồng tìm lấy cô của anh lần trước, cũng chính là hôm đó, cô quên không uống thuốc, sau đó do bận công việc nên cô đã quên mất chuyện này. Khi cô tới bệnh viện, La Vưu Phi không hề đi theo cô tới đây, mà do cô một mình tự tới khoa phụ sản. Lỡ như cô thật sự có thì phải làm sao đây? Bặm môi, hai lòng bàn tay đan chặt vào nhau, cho tới tiếng gọi của nữ y tá vang lên:
“Người tiếp theo, Đường Hoan, Đường Hoan có ở đây không?”
“Bên này.” Cô đứng dậy đi về phía nữ y tá, những bước chân bỗng trở nên nặng nề hơn.
Bước vào trong phòng khám, Đường Hoan ngồi xuống ghế, nhìn vào vị bác sĩ trung tuổi ở đối diện, gương mặt tươi cười nói:
“Cô Đường, kết quả kiểm tra đã ra rồi, chúc mừng cô, cô mang thai rồi.”
“Hả…….” Vừa mừng lại vừa lo, Đường Hoan như không tin vào những gì mà bản thân cô vừa nghe thấy, giọng nói có phần run rẩy, “Bác sĩ……tôi mang thai rồi ư? Bác sĩ, kết quả kiểm tra có khi nào có vấn đề gì rồi không? Tôi……tôi sao có thể mang thai được chứ?”
“Sao lại không thể chứ?” Nụ cười trên gương mặt của bác sĩ bỗng biến mất, đầu lông mày khẽ chau lại: “Cô không muốn mang thai sao?”
Đầu óc cô mơ hồ, những lời nói tiếp theo đó của bác sĩ dường như chẳng hề lọt nổi vào tai cô chữ nào, khoảng thời gian trước cô vẫn luôn âm thầm uống thuốc tránh thai, tưởng rằng sẽ không thể dễ dàng mang thai như vậy, nhưng có lẽ cô đã lầm. Đầu lông mày của cô nhíu chặt, thực sự không thể nói rõ được cảm xúc trong lòng cô lúc này là gì, đã quyết định sẽ rời xa anh rồi, nhưng bây giờ……. Đứa bé này rốt cuộc có nên giữ hay không? Cô đã từng hy vọng sẽ mang thai con của anh, nhưng đó là trước đây, còn hiện tại thì…….Chỉ cần nghĩ tới mối quan hệ của họ bây giờ, mọi sầu não như đổ ập lên đầu cô. Rốt cuộc cô có nên nói cho anh biết về chuyện này không?
Đường Hoan thất thần rời khỏi khoa phụ sản của bệnh viện, những bước chân của cô bỗng trở nên nặng nề hơn, câu nói vừa xong của bác sĩ vẫn luôn văng vẳng trong đầu cô.
“Thai nhi đã hơn ba tuần tuổi rồi, nếu như vẫn chưa thực sự muốn có con lúc này, tốt nhất nên tiến hành phẫu thuật từ sớm, như vậy sẽ giảm thiểu được tổn thương tới cho người mẹ.”
“Nếu như muốn giữ lại đứa bé, cô cần phải chú ý tới sức khỏe của bản thân, cần bổ sung dưỡng chất cho người mang thai, cô có chút thiếu máu, cần phải ăn nhiều hơn…….”