Từ sau hôm anh nghe cuộc điện thoại đó, Đường Hoan giống như biến thành một người khác, cô không thèm để ý đến anh, anh nghĩ không ra là tại sao nên không nghĩ nữa, sau đó lên xe rời khỏi biệt thự.
Mấy ngày nay, việc của công ty cứ chất đống ở đó không có người xử lý, bây giờ trở về, anh đương nhiên phải đi xử lý những chuyện cấp bách đó.
Biết người đàn ông đã rời khỏi biệt thự, Đường Hoan cũng không hỏi, mà trở về phòng bắt đầu chỉnh đốn lại tâm trạng của bản thân.
Cô không thể để cảm xúc của mình cứ tiêu cực như vậy mãi được, dù gì cô cũng còn rất nhiều chuyện phải làm, chỉ là lúc trước cô có thể hoàn toàn tập trung vào công việc, nhưng bây giờ trở về làm việc cũng đã mấy ngày rồi mà cô vẫn không tập trung được.
Bỏ chiếc bút chì trên tay xuống, cô vuốt nhẹ lông mày, điện thoại trên bàn rung lên, nhìn thấy người gọi đến là Giang Chi Thịnh, cô không hề do dự mà bắt máy: “Alo, Đại Thịnh.”
“Hoan Hoan, em có thời gian không, buổi trưa cùng nhau ăn bữa cơm đi.” Giọng nói ấm áp của Giang Chi Thịnh từ điện thoại truyền ra, ánh mắt Đường Hoan khá phức tạp, cô mím môi mà không lập tức trả lời.
Sau khi từ đảo Bali trở về, Giang Chi Thịnh ngày nào cũng gọi điện hẹn cô đi ăn, cùng cô nói chuyện, bởi vì tâm trạng không tốt nên cô không hề từ chối, bởi vì cô cần di chuyển sự chú ý của mình.
Nhà hàng xoay là nhà hàng hàng đầu ở Đế Đô, nổi tiếng với cách trang trí bằng thủy tinh và phong cách độc đáo, giá cả bên trong đương nhiên đắt đỏ, một bữa ăn cơ bản bằng lương cả tháng của dân văn phòng ở thành phố rồi.
“Hoan Hoan, gà rán ở đây rất ngon, lát nữa em nhất định phải ăn nhiều vào đó.”
Giang Chi Thịnh chu đáo đưa cốc trà cho Đường Hoan, anh nhìn cô không chớp mắt.
“Cảm ơn anh.” Cô đáp lại một tiếng rồi khẽ cười: “Đại Thịnh, thực ra anh không cần ngày nào cũng ở cạnh em, em thực sự không sao.”
“Hoan Hoan, những điều này đều là anh cam tâm tình nguyện.” Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, Đường Hoan mím môi: “Đại Thịnh...”
“Hoan Hoan, em không cần nói gì cả, anh biết em muốn nói gì, anh chỉ muốn làm em vui mà thôi.”
Anh ngắt lời Đường Hoan, Giang Chi Thịnh vẫn ân cần như vậy, đúng lúc này nhân viên phục vụ cũng bưng thức ăn lên, ngửi hương thơm phảng phất trong không khí, cuối cùng cô cũng nuốt lời nói vào trong họng.
Cô cảm thấy bản thân mình quá ích kỷ, rõ ràng biết tình cảm của Giang Chi Thịnh dành cho mình, nhưng cô vẫn không từ chối gặp mặt anh, có thể nguyên nhân nhiều nhất chính là cô không muốn ở một mình.
Cảnh tượng hai người dùng bữa hoàn toàn lọt vào một đôi mắt xinh đẹp, trong mắt mang theo sự đau khổ, thất vọng, còn có.... không cam tâm.
Móng tay sắc nhọn cắm sâu vào da thịt cô, sự thất vọng trong lòng dần dần chuyển thành đố kỵ.
Sau khi dùng bữa xong, Giang Chi Thịnh đưa Đường Hoan trở về công ty.
Trở về văn phòng, nhìn thấy đống văn kiện chất đầy trên bàn, cô ép bản thân không được nghĩ nữa, cô hít một hơi thật sâu rồi lấy tập văn kiện trên bàn và bắt đầu làm việc. Cả một buổi chiều cứ trôi qua như vậy, khi cô đang mải mê làm việc thì đột nhiên có tiếng gõ cửa ngoài văn phòng, cô không ngẩng đầu lên mà cứ tưởng là trợ lý: “Mời vào”
Tiếng bước chân vang lên và dừng lại trước bàn làm việc của cô, đợi một lúc lâu không thấy nói gì, cô cau mày, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ đống văn kiện, lúc nhìn rõ người vào là ai, cô nhíu mày: “Anh đến đây làm gì?”
Giọng nói của cô có sự nóng nảy, ánh mắt đầy sự ghét bỏ.
Đoạn Lâm Phong phớt lờ sự tức giận trong giọng nói của cô và nở một nụ cười ấm áp: “Hoan Hoan, buối tối cùng dùng bữa đi, anh có điều muốn nói với em.”
“Không có thời gian.” Cô lập tức từ chối mà không suy nghĩ, khuôn mặt Đoạn Lâm Phòng tối sầm lại: “Em không muốn nhìn thấy anh như vậy sao? Đến thời gian ăn cơm cũng không cho anh sao?”
“Đúng vậy!” Đường Hoan kiên định trả lời: “Tôi không muốn nhìn thấy anh chút nào, còn nữa, bây giờ tôi là chị dâu của anh.”
Đường Hoan không hề do dự trả lời khiến Đoạn Lâm Phong không khỏi tức giận: “Hoan Hoan, sao em lại đối xử tàn nhẫn với anh như vậy, tấm lòng mà anh dành cho em chẳng lẽ em không thấy sao?”
Điều anh không muốn nghe thấy nhất bây giờ là hai từ chị dâu, rõ ràng cô là người phụ nữ của anh, dựa vào đâu mà anh phải nhìn bọn họ ở bên nhau.
“Tôi tàn nhẫn sao?” Buông chiếc bút chì trên tay xuống, khóe miệng Đường Hoan cong lên thành một vòng cung khinh bỉ: “Giữa hai chúng ta rốt cuộc là ai tàn nhẫn với ai? So với những gì lúc trước anh đã làm với tôi, những gì bây giờ tôi làm chẳng thấm vào đâu cả, anh còn mặt mũi nói tôi tàn nhẫn sao?”
Cô gần như bị anh ta chọc cười, lúc đầu là anh ta làm tổn thương cô, bây giờ tại sao lại dùng bộ dạng của kẻ bị hại đến chất vấn cô.
Một lần nữa bị nói trúng tim đen, sắc mặt Đoạn Lâm Phong càng tái hơn: “Hoan Hoan, những chuyện này đã qua đi lâu như vậy rồi, sao em không chịu quên chứ?”
“Tôi đã quên từ lâu rồi.” Đường Hoan cười lạnh, ánh mắt lộ ra một nét cười chế giễu: “Không phải anh nhắc lại thì tôi cũng quên mất thì ra chúng ta cũng có một đoạn đã từng như vậy, Đoạn Lâm Phong, sao anh lại không biết xấu hổ như vậy? Người người đều nói ngựa tốt không ăn cỏ cũ, nhưng anh không chỉ muốn ăn cỏ cũ, lại còn muốn đào tường nhà anh trai anh!”
Sắc mặc của Đoạn Lâm Phong đột nhiên thay đổi, giọng nói trầm xuống mấy phần: “Hoan Hoan, em nhất định phải nói khó nghe như vậy sao? Anh xuống nước đến làm hòa với em là vì anh yêu em, anh muốn ở bên em, tại sao em không thể cho anh một cơ hội?”
“Cơ hội sao?” Nụ cười trên mặt Đường Hoan càng ngày càng rạng rỡ: “Đoạn Lâm Phong, tôi nói cho anh biết, giữa chúng ta mãi mãi sẽ không có cơ hội, bây giờ sẽ không, sau này cũng không, tương lai càng không, anh từ bỏ đi.”
Hết lần này đến lần khác bị từ chối, khiến nỗi hận của Đoạn Lâm Phong với Đoạn Kim Thần ngày càng sâu sắc hơn, nếu như không phải anh ta nhúng tay vào, Đường Hoan nhất định sẽ không đối xử với anh như vậy, tất cả đều là lỗi của anh ta.
“Không biết Phó tổng giám đốc Đoạn đến tìm Giám đốc thiết kế của tôi có việc gì?”
Khi không khí trong phòng làm việc càng ngày càng căng thẳng thì một giọng nói trầm thấp vang lên.
Quay đầu lại liền nhìn thấy dáng người cao lớn của Đoạn Kim Thần đang tựa vào cánh cửa, một tay đút vào túi quần âu, trên mặt là nụ cười đầy chế giễu, trông anh có chút phóng túng.
Đường Hoan ngây ra một lúc, nhìn dáng vẻ ung dung và ánh mắt hơi sáng lên của anh, cũng không biết anh đã đứng ở cửa bao lâu và nghe được bao nhiêu rồi.
Ánh mắt Đoạn Lâm Phòng tối sầm lại, trong mắt lóe lên một tia thù địch khi nhìn thấy Đoạn Kim Thần: “Anh cả.”
“Ở công ty vẫn nên gọi tôi là Tổng giám đốc Đoạn thì tốt hơn.” Anh sải bước đi vào văn phòng, anh đi đến bên cạnh Đường Hoan thì dừng lại, giọng nói dịu dàng cất lên: “Đi thôi, tan làm rồi.”
Giống như cố tình diễn cho Đoạn Lâm Phong xem, anh đích thân cầm túi xách giúp cô, đem văn kiện trên bàn của cô để gọn sang một bên, sau đó anh nắm lấy tay cô đi ra khỏi văn phòng.
Đường Hoan bị anh kéo ra ngoài, cô muốn gạt tay anh ra, nhưng mà nhìn lại Đoạn Lâm Phong, cuối cùng cô cũng nhịn được sự kích động đó, so với Đoạn Kim Thần, cô càng không muốn ở cùng một chỗ với Đoạn Lâm Phong.
Đoạn Lâm Phong trơ mắt nhìn họ ra khỏi văn phòng, khi đi đến cửa Đoạn Kim Thần đột nhiên dừng bước và quay đầu lại nhìn anh ta: “Lúc đi nhớ đóng cửa vào, tôi không muốn công ty lại xảy ra chuyện tiết lộ bí mật thương nghiệp một lần nữa.”
Nói xong, anh đưa Đường Hoan rời khỏi văn phòng.
Sắc mặt Đoạn Lâm Phong đỏ ngầu, anh mím môi thành một đường thẳng, lửa giận trong lòng dâng lên từng chút từng chút một.
“Tìm em có việc gì không?” Khi tiến vào thang máy, nhìn Đoạn Kim Thần ở bên cạnh, Đường Hoan hờ hững hỏi một câu.
Anh liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ mở: “Anh tìm em đi ăn.”
Cô mở miệng muốn từ chối, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Thực ra nghĩ lại, cô đâu cần thiết phải để ý đến người phụ nữ đó?
Nói ra cũng nực cười, tại sao cô phải buồn bã không vui? Đoạn Kim Thần không thể ở bên cạnh người phụ nữ mình yêu, cô không nên cảm thấy buồn, không đúng sao?
Chỉ là có lúc cô nghĩ mãi không hiểu, tại sao anh thà cưới một người mình không yêu cũng không muốn ở bên cạnh người mà mình thích.
Có lẽ thế giới của những người có tiền là như vậy, cô mãi mãi đều không thể hiểu được.
Lúc ăn cơm cô như người mất hồn, đến cả Đoạn Kim Thần nói chuyện với cô cô cũng không để ý, cho đến khi trở về biệt thự liền đi thẳng lên phòng.
Sau khi trở về, Đoạn Kim Thần sau khi nghe một cuộc điện thoại thì đi thằng vào phòng sách chưa hề ra ngoài.
Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, cô theo thói quen sờ về phía bên cạnh, cảm giác lạnh băng khiến cô không muốn ngủ nữa, mở mắt ra bên cạnh trống không, đến cả gối cũng không có dấu hiệu đã bị người khác động vào.
Cô chớp mắt vài cái rồi nhấc chăn ra xuống giường, sau đó đi vào phòng tắm thay quần áo xuống dưới ăn cơm, điều bất ngờ là cô không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia. . ngôn tình hoàn
Dì Đồng nhìn thấy cô liền chào một tiếng, sau đó vào phòng bếp bưng đồ ăn sáng để gọn gàng trước mặt cô.
Cầm cốc sữa lên uống một ngụm, cô tùy tiện hỏi một câu: “Anh ấy đâu?”
Anh ấy đương nhiên là chỉ Đoạn Kim Thần.
Ánh mắt Dì Đồng hơi sáng lên và tươi cười nói: “Cậu chủ mới sáng sớm đã đến công ty rồi, phu nhân, đồ ăn sáng có hợp khẩu vị không?”
“Ừm.”
Đường Hoan không để ý đáp lại, dường như cô đang suy nghĩ gì đó.
Từ sau hôm đó, Đoạn Kim Thần trở nên bận rộn, đi sớm về muộn, về đến nhà đến cả bóng dáng của Đoạn Kim Thần cũng không thấy.
Chỉ có lúc ở công ty, có vài văn kiện bắt buộc phải Đoạn Kim Thần ký, cô mới gặp được anh.
Cuối cùng, Đường Hoan biết được công ty đang bận chuẩn bị cho một dự án mới từ miệng của đồng nghiệp, nhưng lại bị công ty khác cản trở khiến dự án không thể tiến hành bình thường.
“Tôi không cần biết nguyên nhân là gì, tôi chỉ cần kết quả.” Giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng của Đoạn Kim Thần, anh ngồi trên chiếc ghế trong văn phòng và quát vào điện thoại.
Mà người bên kia đường dây đang rối đến nỗi khắp người đầy mồ hôi: “Anh Đoạn, trước mắt tôi điều tra được một chút manh mối, nhưng….nhưng….”
Người bên kia đường dây nói rồi đội nhiên không nói nữa, giọng nói mất kiên nhẫn của Đoạn Kim Thần mang theo một chút sát khí: “Nhưng cái gì?”
“Chúng tôi điều tra được chuyện này hình như có liên quan đến Phó tổng giám đốc Đoạn.”
Trong mắt Đoạn Kim Thần thoáng qua một tia đã hiểu, khóe môi khẽ cong lên: “Dặn dò xuống dưới, bảo tất cả mọi người nâng cao tinh thần, ngày kia là ngày đấu thầu dự án, tuyệt đối không được vì việc lần này mà đấu thầu thất bại.”
“Vâng.” Người ở đầu dây bên kia đáp lại, cho đến khi nghe thấy âm thanh máy móc trong điện thoại truyền ra mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Rõ ràng là cách nhau bởi một chiếc điện thoại, nhưng anh ta dường như đã trải qua một trận chiến dữ dội.
Trương La lo lắng suốt hai ngày cuối cùng đã làm ra một phương án đấu thầu mới, mà dự án vốn dĩ bị cản trở cũng tiến hành thuận lợi.