Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 178: Ghen tuông



“Anh Đoạn có muốn uống rượu không?” Giang Chi Thịnh cười và gọi phục vụ đến: “ Cho tôi một chai Lafite.”

Nhìn Giang Chi Thịnh ở đây làm bừa, Đường Hoan phút chốc cảm thấy đau đầu: “Đại Thịnh, tửu lượng của anh không tốt.”

“Không sao, anh biết em lo cho anh, nhưng mà có chút này không sao, hơn nữa anh với anh Đoạn khó lắm mới gặp một lần, dù thế nào cũng phải uống một ly với nhau chứ.”

Khóe miệng Đường Hoan hơi giật giật, sau đó mới ý thức nhìn sang Đoạn Kim Thần.

“Rốt cuộc là trùng hợp gặp phải hay là do anh cố ý mới như vậy?” Khóe miệng Đoạn Kim Thần nhếch lên, mức độ chế giễu cũng cao hơn, hơi thở trên người anh ngày càng lạnh lùng: “ Bây giờ cô ấy là vợ tôi, cho dù anh có nỗ lực thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không ly hôn với cô ấy, anh sẽ không bao giờ có cơ hội đâu.”

Đồng tử Giang Chi Thịnh co lại, tay cầm đôi đũa từ từ nắm chặt: “Sống riêng hai năm, tự nhiên có thể ly hôn rồi, hơn nữa, nếu như anh đối xử không tốt với cô ấy, cho dù hai người không ly hôn, tôi cũng vẫn có thể đưa cô ấy đi.”

“Đủ rồi, hai người đã đủ chưa vậy, hai người không ăn tôi còn phải ăn, có thể yên tĩnh một chút không.”

Giọng nói lạnh lùng của Đường Hoang vang lên, cô trừng mắt nhìn bọn họ.

Giang Chi Thịnh bị câu nói của cô chặn họng không nói nên lời, còn Đoạn Kim Thần lại giống như ở đây không có người mà tao nhã gắp thức ăn vào bát cho cô: “Món em thích ăn này.”

Giang Chi Thịnh cũng không chịu thua, anh cầm đũa lên gắp thức ăn vào bát Đường Hoan, nhưng lại bị tay của Đoạn Kim Thần chặn lại: “Tôi không thích người ngoài gắp thức ăn cho người của tôi.”

Hễ mở miệng là một câu người của tôi hai câu người của tôi, Giang Chi Thịnh không khỏi tức giận, cả đường đi Đoạn Kim Thần không ngừng nhấn mạnh Đường Hoan là người của anh ta, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu, cơn tức giận nổi lên liền không để ý lời nói: “Người của anh thì làm sao? Là người của anh thì không thể động vào sao?”

“Người đàn bà của tôi cho dù tôi không cần, người khác cũng đừng hòng nghĩ đến.” Đoạn Kim Thần lên tiếng, ánh mắt thâm sâu khó lường.

Trong mắt Giang Chi Thịnh tràn đầy lửa giận: “Anh có ý gì?”

“Đủ rồi.” Đường Hoan thật sự không thể nhịn nổi nữa: “Tôi ăn no rồi, hai người thích cãi thì cãi cho sướng đi!”

Nói xong, cô vứt đũa đứng dậy rời khỏi phòng ăn, để lại Đoạn Kim Thần và Giang Chi Thịnh mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Liếc nhìn chai rượu vang chưa động trên bàn, Đoạn Kim Thần đưa tay tao nhã gọi phục vụ đến, trước cái nhìn chằm chằm của Giang Chi Thịnh, anh nói một cách rõ ràng: “Anh ta thanh toán.”

Nói xong anh không quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của Giang Chi Thịnh, mà đi theo Đường Hoan.

Giang Chi Thịnh muốn đi, nhưng lại bị phục vụ ngăn lại: “Chào anh, xin hỏi anh quẹt thẻ hay thanh toán bằng tiền mặt?”

Anh trừng mắt nhìn phục vụ đang chắn trước mặt, sau đó ánh mắt chú ý vào hóa đơn trên tay anh tay, phút chốc mắt chừng to kinh ngạc, 17 vạn?

*17 vạn ~ 510 triệu VNĐ

Anh quay đầu nhìn lại một bàn thức ăn gần như chưa động vào và nghiến răng nói: “Quẹt thẻ!” Sau khi trở về phòng, Đường Hoan liền đi ra ban công hóng gió biển.

Gió nhẹ thổi qua cơ thể cô, thổi bay mái tóc và chiếc váy trắng tinh khiết trên người cô, váy bay tựa như múa, lộ ra thân hình mảnh mai của cô.

Lúc này sắc trời đã tối hẳn, trên mặt biển phản chiếu hình ảnh của những vì sao, sóng biển đánh vào bờ cát tạo ra những âm thanh rì rào, nghe như một bản nhạc tuyệt vời.

“Mệt không?” Người đàn ông ôm eo cô từ phía sau, một âm thanh quen thuộc truyền đến tai cô, cơ thể Đường Hoan khẽ cứng lại, sau đó lại thả lỏng: “Không mệt.”

Toàn thân cô thả lòng dựa vào người Đoạn Kim Thần, cô đột nhiên cảm thấy may mắn, ít ra cô không rơi vào kết cục như Lương Phỉ Phỉ và Đường Vãn Tình.

Vết thương ngoài da trên người Đường Vãn Tình cơ bản đều đã khỏi hẳn rồi, còn xương cốt thì chưa khỏe hoàn toàn, vì thế còn phải ngồi trên xe lăn, nghe nói lúc đó Đoạn Lâm Phong ra tay rất độc ác, gần như đánh cho Đường Vẫn Tình hủy mất dung nhan.

Còn Lương Phỉ Phỉ sau khi vào tù không bao lâu liền được người khác cứu ra, người cứu cô ấy không biết là ai, bây giờ cô ấy giống như bay hơi khỏi thế giới này vậy, tìm kiểu gì cũng không thấy.

Có điều, Đường Hoan không hề để ý đến những chuyện này, dù gì Lương Phỉ Phỉ cũng đã nhận được bài học xứng đáng, mà La Thị cũng khôi phục trở lại như trước đây.

Cô tìm một tư thế thích hợp ở trước ngực anh, nhưng cô không hề hay biết hành động này lại thách thức trái tim của người đàn ông.

“Em đang quyến rũ anh sao?” Anh nắm lấy đôi tay đang có chút di chuyển của cô, Đường Hoan chợt cảm thấy căng thẳng, cô lắc đầu: “Em không có.”

Khi cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cô sợ đến nỗi vội vàng thoát khỏi vòng tay anh, cô đã quá hiểu rõ sắc thái dục vọng trong mắt anh rồi.

“Đường Hoan, thừa nhận đi, có phải em thích anh không?” Đoạn Kim Thần đột nhiên áp sát vào tai cô nói nhỏ, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.

Đôi đồng tử của Đường Hoan co lại, sau đó cô theo phản xạ lắc đầu: “Sao em có thể thích anh chứ? Em hiểu rất rõ vị trí của mình, em sẽ không tự mình đa tình….”

“Ưm…” Đường Hoan còn chưa hết câu đôi môi đỏ mỏng đã bị chặn lại, Đoạn Kim Thần tham lam hút lấy hương thơm từ miệng cô, anh thấp giọng thì thầm với cô: “Tại sao em luôn ảnh hưởng đến cảm xúc của anh….Đường Hoan….là em không tốt.”

Lời nói của anh khiến Đường Hoan trong phút chốc quên mất vùng vẫy, rốt cuộc anh đang nói gì vậy?

Cô chưa kịp hiểu gì thì cơ thể cô đột nhiên rung lên, cô kinh ngạc kêu lên rồi hai tay ôm lấy cổ anh.

Cô nằm trên chiếc giường lớn mềm mại và nhìn người đàn ông đang cúi xuống, cô thoáng chùn lại, nhưng ngay sau đó cô đã thả lỏng cơ thể và phối hợp với anh.

Nếu đã quyết định ở bên cạnh anh, thì tại sao phải từ chối?

Những nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông rơi trên người cô, cảm giác ẩm ướt trên đầu lưỡi khiến trái tim cô tê dại.

Trong không khí phảng phất hơi thở mờ ám, chính vào lúc người đàn ông chuẩn bị tiến thêm một bước thì chuông điện thoại rung lên không đúng lúc.

Đoạn Kim Thần vốn không muốn nghe điện thoại, nhưng cái tên trên màn hình lại khiến anh ngây ra một lúc, anh dừng lại mọi động tác lại và lật người xuống giường.

Hơi thở ấm áp cũng theo đó biến mất, Đường Hoan kéo chiếc chăn ở bên cạnh đắp lên người mình.

Giọng nữ từ điện thoại truyền đến kéo cô về thực tại.

Là cô ấy!

Ánh đèn mờ ảo chiếu vào khuôn mặt đẹp trai của anh, tôn lên ngũ quan tinh tế không chê vào đâu được, ngay cả giọng nói cũng vô cùng dịu dàng mà trước nay cô chưa từng nghe thấy.

Trái tim cô khẽ thắt lại, cô lật chăn rồi ngồi dậy và lặng lẽ nhìn anh, cho đến khi người đàn ông tắt điện thoại và quay người đi về phía cô.

“Cô ấy là ai?”

Cô nghe rất rõ ràng đó là giọng nói của một người phụ nữ, cô nghĩ đến những gì đã thấy trên weibo, còn cả cái tên được ký dưới bức thư đặt trên bàn làm việc của anh nữa, mọi thứ đều khiến cô liên tưởng đến cùng một người.

Bàn tay nắm lấy chăn khẽ siết chặt lại, cô vừa hy vọng nghe được đáp án của anh lại vừa sợ nghe được đáp án đó.

Đoạn Kim Thần liếc nhìn cô và trầm giọng nói: “Một người rất quan trọng.”

“Ầm” một tiếng, dường như cô nghe thấy tiếng vỡ của trái tim mình.

“Em biết rồi.” Cô thờ ơ đáp lại một tiếng rồi nằm xuống giường, sau đó bao bọc mình một cách kín đáo.

Cô đã sớm biết đáp án rồi không phải sao? Tại sao còn muốn khiến bản thân tổn thương thêm nữa?

Ánh mắt Đoạn Kim Thần hơi dao động, cuối cùng cũng không nói gì mà xoay người bước vào phòng tắm.

Nghe tiếng nước vọng ra từ nhà tắm, nước mắt cô không cầm được mà rơi xuống.

Một đêm không ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy cô ngồi trên ban công ngắm nhìn bờ biển đến thất thần, bầu trời trong xanh, nước biển trong vắt, tiếng hải âu bay lượn trên bầu trời, còn cả tiếng sóng biển đánh vào bờ đều làm cho tâm trạng người ta vui vẻ, nhưng Đường Hoan lại lòng đầy tâm sự.

Nhớ đến hôm qua cô còn cho rằng có thể cùng anh đến già cũng rất tốt, nhưng bây giờ lại bị hiện thực tát một cái thật mạnh, suy cho cùng hai người họ cũng không phải là người của cùng một thế giới.

“Sao lại dậy sớm như vậy?” Giọng nói đặc biệt của người đàn ông vang lên, eo cô bị đôi tay mạnh mẽ của anh ôm lấy, cơ thể lập tức cứng lại, cô nhàn nhạt nói: “Không ngủ được.”

Nói rồi cô kéo tay anh ra, cô vừa đi về phía phòng vừa nói: “Em đói rồi, đi ăn sáng thôi.”

Nhìn bóng dáng mảnh mai của cô, ánh mắt Đoạn Kim Thần hơi dao động, sau đó anh vào phòng tắm rửa mặt.

Hai người vừa bước ra cửa thì gặp Giang Chi Thịnh: “Hoan Hoan, anh nói chúng ta có duyên mà, đến ra khỏi cửa cũng gặp nhau.”

Nụ cười ôn nhu trên mặt anh khiến người ta như tắm phải gió xuân, ánh mắt dịu dàng rơi trên người Đường Hoan.

“Chào buổi sáng...” Khi cô cong môi định chào hỏi Giang Chi Thịnh thì bị Đoạn Kim Thần kéo đi về phía thang máy.

Trong mắt Giang Chi Thịnh lóe lên một chút tức giận, anh không nghĩ nhiều mà đi theo sau họ.

Trong thang máy, thấy Đường Hoan từ khi bước vào thang máy luôn mặt mày ủ rũ cúi đầu xuống, Giang Chi Thịnh lo lắng nhìn cô: “Hoan Hoan, tối qua em nghỉ ngơi không tốt sao?”

Vừa dứt lời, anh lập tức cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô nam quả nữ ở chung một phòng còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Câu hỏi này của anh không phải là tự tìm nỗi buồn cho mình sao?

“Anh Giang cảm thấy tại sao mà cô ấy lại nghỉ ngơi không tốt?” Đoạn Kim Thần nhếch môi cười khẩy: “Lẽ nào đêm qua anh Giang mất ngủ sao?”

Đôi tay đang buông thõng bên hông từ từ siết chặt lại, mặc dù đoán được hai người người họ sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn kìm nén nỗi đau trong lòng và thờ ơ đáp lại: “Đương nhiên là vì nhớ người trong lòng không ngủ được, tôi còn không biết anh Đoạn còn biết quan đến tôi, có lòng rồi.”

Anh vừa dứt lời, thang máy ding một tiếng mở ra, Đường Hoan từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, khi cửa thang máy vừa mở ra cô liền đi ra ngoài trước.

Cô đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống chọn món mà mình muốn ăn, sau đó thì không lên tiếng nữa.

Giang Chi Thịnh lo lắng nhìn Đường Hoan, lẽ nào hai người họ hôm qua đã xảy ra chuyện gì không vui sao?

Hai ngày tiếp theo, tâm trạng Đường Hoan đều không tốt, cho dù Giang Chi Thịnh và Đoạn Kim Thần muốn đưa cô đi đâu đó chơi cô đều không đi.

Vốn dĩ Đoạn Kim Thần đưa cô ra ngoài là để cô thư giãn, nhưng không ngờ lại làm tâm trạng cô càng tệ hơn.

Hai ngày sau, máy bay bay gần sáu tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đáp xuống ở Đế Đô.

“Anh Giang, đi từ từ nhé, không tiễn.”

Vừa trở về biệt thự Vịnh Nguyệt Hồ, Đoạn Kim Thần liền vội vàng ra lệnh đuổi khách.

Vốn dĩ sau khi về đến sân bay, Giang Chi Thịnh nên chia tay bọn họ, nhưng anh lại sống chết đòi đưa Đường Hoan về biệt thự, vì vậy sắc mặt của Đoạn Kim Thần u ám như Diêm Vương vậy.

“Anh...”

“Đại Thịnh, anh về trước đi, hôm khác chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Cô không muốn hai người họ xảy ra xung đột nên lên tiếng ngắt lời anh.

Giang Chi Thịnh còn muốn nói điều gì đó, nhưng thấy sự kiên quyết của Đường Hoan nên chỉ đành dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt, sau đó mới quay người rời đi.

Sau khi Giang Chi Thịnh đi, cô mới quay người đi vào biệt thự, đến cả một cái nhìn thừa thãi cũng không cho Đoạn Kim Thần.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv