Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 158: Vô tình gặp được



Giang Chi Thịnh đành phải ngồi xuống, thấy Đường Hoan không có dấu hiệu say anh mới yên tâm.

Có tiếng nước truyền ra từ nhà vệ sinh, sau đó cánh cửa được mở ra, Đường Hoan từ trong đi ra, cô bước tới bồn rửa mặt rồi té nước lên mặt, ý thức vốn đang có chút hỗn loạn lúc này mới tỉnh táo lại.

Khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô vô tình đụng phải ai đó: “Xin lỗi.”

Đường Hoan lập tức xin lỗi khi va phải người ta, khi cô ngẩng đầu lên đã bỏ lỡ bả vai của người đó, nhưng cô nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc, cơ thể cô nhất thời đông cứng lại.

Cô không biết người bên cạnh nói gì với anh ta, bởi vì ánh mắt của cô đều bị thu hút bởi một bóng người đứng cách đó không xa, cô bất giác cất bước đi về phía đó.

Khi đến gần cô liền nhìn rõ khuôn mặt của người đó, cảm xúc trong mắt cô thay đổi từ không thể tin được cho đến ngạc nhiên.

“Không được, ông chủ tôi thực sự không uống được nữa....” Một bóng người xinh đẹp đang ngồi bên cạnh một người đàn ông và đang đưa tay chặn ly rượu mà người đàn ông đưa cho.

Nghe cô nói không uống, người đàn ông muốn lấn tới, nhưng khi rượu sắp đến miệng cô gái đó đã bị một bàn tay giữ lại trong không trung.

“Cô ấy đã nói là không uống nữa.” Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của La Vưu Phi, Đường Hoan đau xót trong lòng.

Đều vì cô mà La Vưu Phi mới trở nên như bây giờ, hại cô ấy phải tiếp rượu trong quán bar, chẳng trách trong thời gian này cô không tìm được cô ấy, hóa ra là cô ấy đến nơi như thế này để tiếp rượu.

Chỉ là hơn hai tháng không gặp, cô ấy đã gầy đi rất nhiều, lẽ nào hai tháng qua cô ấy đều ở đây sao?

Còn La Vưu Phi khi nhìn thấy cô thì quên luôn cả phản ứng lại, trong mắt đều là sự kinh ngạc.

Hừ, người đàn ông kia thấy Trình Giảo Kim đột nhiên xuất hiện, trong mắt lóe lên một tia tức giận, gã đó hất tay cô ra: “Cô là ai, cô muốn làm gì?”

“Xin lỗi, tôi là bạn của cô ấy, tôi đến đây để đưa cô ấy về.”

Trước khi người đàn ông ra tay, Đường Hoan đã nhanh chóng nói rõ mục đích của mình, trong khi tay còn lại giữ chặt tay La Vưu Phi, vì sợ cô ấy bỏ trốn.

“Tôi không quan tâm cô ta có phải bạn của cô hay không, tóm lại hôm nay tôi là khách của cô ta, cô ra phải uống rượu cùng tôi, bây giờ cô có ý gì?” Người đàn ông nghe xong lại càng không vui và hùng hổ nói.

Đường Hoan cũng không chịu nhượng bộ, khó khăn lắm cô mới tìm được La Vưu Phi, làm sao có thể để cô ấy chạy trốn lần nữa. Cô bước lên một bước rồi kéo cô ấy ra sau mình: “Anh muốn như thế nào thì mới chịu để cô ấy đi?” Người đàn ông nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Đường Hoan, ánh mắt nhìn cô dần trở nên dâm đãng, dưới ánh đền neon khuôn mặt của Đường Hoan càng trở nên tinh tế, vóc người đầy đặn, trên người tràn đầy hơi thở đặc biệt khác với đám đông.

Người đàn ông đưa tay sờ cằm, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cầm chai rượu ngoại nồng nặc trên bàn lên, sau đó rót một ly đưa cho Đường Hoan: “Chỉ cần cô có thể uống hết ly rượu ngoại này, tôi sẽ đồng ý để cô dẫn cô ta đi, nếu không, tối nay cô hãy uống rượu cùng với anh trai này đi, thấy thế nào?”

Anh mắt cô dừng trên ly rượu, trong mắt Đường Hoan không có chút sợ hãi nào, còn La Vưu Phi lại lo lắng nhìn cô, kéo tay áo cô và nói nhỏ bên tai: “Hoan Hoan, mình không sao, cậu không cần quan tâm đến mình, mình....”

Cô ấy còn chưa nói xong Đường Hoan đã giật lấy ly rượu trong tay người đàn ông và ngẩng đầu uống cạn.

Nói thật, cô không sợ ly rượu ngoại này, mặc dù trước đó cô đã uống rất nhiều, nhưng một chút rượu này không có gì đáng sợ với cô cả.

Nếu như người đàn ông này nghĩ rằng một ly rượu có thể khiến cô say, đúng là đã ảo ưởng hão huyền.

Bây giờ tửu lượng của cô không biết tốt hơn trước bao nhiêu rồi.

Thấy Đường Hoan uống cạn không thừa giọt nào, sắc mặt cũng không chút thay đổi, lúc này sắc mặt người đàn ông mới thay đổi và có chút khó chịu.

Cô đặt ly rượu xuống bàn và nhìn người đàn ông: “Bây giờ chúng tôi có thể đi rồi chứ?”

Mặc dù không muốn nhưng có rất nhiều người đều nghe thấy lời anh ta nói nên đành phải để họ đi, nếu như anh ta làm khó họ, chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?

La Vưu Phi bị Đường Hoan kéo chặt không thoát ra được nên đành phải đi theo phía sau.

Còn Giang Chi Thịnh luôn ngồi đó đợi Đường Hoan thấy cô đi đã lâu mà không quay lại, khi anh chuẩn bị đi tìm thì phát hiện cô đang kéo theo Lưu Vưu Phi trở lại.

Khi nhìn thấy Giang Chi Thịnh, La Vưu Phi nhanh chóng cúi đầu xuống, cô không dám nhìn thằng vào anh, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp, cô sợ hãi muốn chạy trốn, mọi cảm xúc lẫn lộn đang quay mòng trong đầu cô.

Một nhóm ba người nhanh chóng rời khỏi quán bar, Đường Hoan dẫn La Vưu Phi về chỗ ở của Giang Chi Thịnh. Lúc này hai người họ đang ở trong phòng, còn Giang Chi Thịnh thì đợi ở sảnh.

“La Vưu Phi, mình còn tưởng cậu giận mình, cả đời này sẽ không quan tâm đến mình nữa!” Khi trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Đường Hoan vươn tay ôm chặt La Vưu Phi.

Tất cả lo lắng trong khoảng thời gian này đều biến mất sau khi nhìn thấy La Vưu Phi, trong lòng cô lại càng cảm thấy áy náy, may mà bây giờ cô ấy vẫn bình an vô sự.

La Vưu Phi cũng ôm cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Sao mình có thể không quan tâm đến cậu chứ? Cậu là người bạn thân nhất, chị em tốt nhất của mình trong cuộc đời này.”

Cô chỉ cảm thấy bản thân rất vô dụng, cô muốn giúp Đường Hoan nhưng cuối cùng lại bị đánh bẹp thảm hại như vậy, còn khiến họ phải lo lắng, vì vậy cô không có mặt mũi để đối diện với họ nên mới trốn tránh.

Bây giờ La Thị đã lâm vào cảnh túng quẫn, cô cũng không còn là cô chủ gì nữa, cô không biết phải đối mặt với bố mẹ thế nào nên mới không dám gọi điện hỏi thăm họ.

Tuy nhiên cô vẫn âm thầm quan sát tình hình của La Thị, biết rằng bây giờ họ vẫn đang cố gắng chống cự.

Hai mắt Đường Hoan đỏ hoe, cô giả vờ tức giận nói: “Cậu trốn đi đều không nói với mình, bây giờ còn dám nói những lời này sao? Cậu không cảm thấy nhàm chán à?”

“Gần đây cậu mới lên chức Giám đốc, không phải rất bận sao? Mình không liên lạc chằng phải là vì sợ làm phiền đến cậu sao?” Cô túm lấy mấy lọn tóc của mình và cười nói: “Được rồi được rồi, cậu đừng giận nữa, mình hứa sau này sẽ không xảy ra những chuyện tương tự như thế này nữa, lần sau mình mời cậu ăn cơm được không?”

Thấy La Vưu Phi cố tình tỏ ra bình thường, Đường Hoan càng cảm thấy chua xót, rõ ràng chuyện này không liên quan đến cô ấy, nhưng lại thay cô trút giận, hại cô ấy không thể làm cô chủ nữa, cô nhất định sẽ giúp cô ấy vực dậy La Thị.

“Mình không cần cậu mời đâu, mình có tiền mà.” Đường Hoan đè nén cảm xúc trong lòng, trong mắt càng lộ vẻ đau khổ: “Được rồi, cậu hãy nghỉ ngơi trước đi, trước đây đều là cậu đứng trước bảo vệ mình, lần này mình sẽ bảo vệ cậu, mình cũng sẽ giúp cậu vực lại La Thị, Vưu Phi, cảm ơn cậu vì tất cả những gì cậu đã làm cho mình.”

Bàn tay nắm tay cô ấy không ngừng siết chặt, La Vưu Phi có thể cảm nhận được sự lo lắng của Đường Hoan trong khoảng thời gian này: “Nếu nói cảm ơn chẳng phải coi nhau là người ngoài rồi sao, chúng ta là chị em tốt của nhau.”

Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô ấy, trong mắt Đường Hoan mang theo sự cảm kích: “Trong khoảng thời gian này mình đã rất nhớ cậu.”

Trong suốt thời gian này cô vừa lo lắng vừa sợ hãi, cô sợ La Vưu Phi ăn không ngon ngủ không yên, không biết cô ấy đang khổ sở ở đâu làm gì, bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh, cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

La Vưu Phi thu lại nụ cười trên mặt, đáy mắt đều là sự chua xót: “Mình cũng rất nhớ cậu, Hoan Hoan, mình không hối hận, thật đấy.”

Sống mũi cô cay cay, trong lòng giống như có sức nặng ngàn cân khiến cô cảm thấy rất khó chịu: “Cậu...cậu thực sự không trách mình sao? Khoảng thời gian này cậu sống có tốt không?”

“Mình sống rất tốt.” La Vưu Phi nhìn cô kiên định: “Lẽ nào cậu còn không biết mình sao? Mình có thể sống ở bất cứ đâu, Hoan Hoan, cậu không cần phải cảm thấy áy náy và gánh nặng, mọi việc mình làm đều là mình tình nguyện cả.”

Hai người ở trong phòng nói chuyện rất lâu, cho đến khi La Vưu Phi đã ngủ say, Đường Hoan mới rời khỏi phòng. Khi ra đến phòng khách, cô nhận ra Giang Chi Thịnh vẫn đang ngồi trên sofa.

Vừa thấy cô đi ra, Giang Chi Thịnh liền đứng dậy và lo lắng hỏi: “Hiện tại Vưu Phi thế nào rồi?”

“Đại Thịnh, khoảng thời gian này phiền anh hãy chăm sóc tốt cho cô ấy.” Đường Hoan ngẩng đầu lên nhìn thằng vào Giang Chi Thịnh, cô hy vọng anh có thể chăm sóc La Vưu Phi.

Không phải cô không nhận ra sự khác thường của La Vưu Phi, chằng qua cô ấy chỉ cố cười một cách mạnh mẽ mà thôi.

La Vưu Phi vẫn rất yêu Giang Chi Thịnh, cô có thể cảm nhận được điều đó khi cô ấy nhìn thấy Giang Chi Thịnh ở quán bar tối nay, cô cảm nhận được rõ ràng đôi tay run rẩy và ánh mắt né tránh của cô ấy.

Có lẽ cô ấy cảm thấy mình không xứng với Giang Chi Thịnh nên trong mắt mới mang sự mặc cảm tự ti như vậy, trước đây La Vưu Phi luôn tràn đầy khí phách ở trước mặt cô, luôn tự tin tỏa sáng, đâu có giống như bây giờ?

Suy cho cùng, cô chính là người đã hại cô ấy.

Bây giờ đã tìm thấy La Vưu Phi, cô có thể yên tâm đối đầu với Lương Phỉ Phỉ rồi.

Cô nhất định sẽ khiến La Thị trở lại thời kỳ đỉnh cao như trước đây, khiến Lương Phỉ Phỉ thân bại danh liệt, để cô ta nếm thử mùi vị đau đớn này.

Bây giờ điều cô lo lắng nhất là La Vưu Phi, chỉ có Giang Chi Thịnh ở bên chăm sóc cho cô ấy, cô mới có thể hoàn toàn yên tâm, nếu không cô thực sự không yên lòng.

Cô cũng tin rằng Giang Chi Thịnh ở bên cạnh La Vưu Phi tốt hơn việc cô ở bên cạnh cô ấy hơn nhiều.

Ánh mắt của Giang Chi Thịnh rất phức tạp, khóe môi khẽ mấp máy, cuối cùng anh cũng đồng ý, bởi vì anh cảm thấy có lỗi với La Vưu Phi, anh cảm thấy cô ấy trở nên như thế này, một phần nguyên nhân lớn cũng là do anh.

Sau khi nhận được sự đồng ý của anh, Đường Hoan cũng không ở lại thêm nữa, nghe anh nói sẽ chăm sóc cho Vưu Phi xong cô liền rời đi.

Khi Đường Hoan về đến Vịnh Nguyệt Hồ đã là mười một giờ tối, trong biệt thự vô cùng yên tĩnh, người làm đều đã đi nghỉ ngơi, để không làm ảnh hưởng đến những người khác, cô bước nhẹ lên lầu sau khi thay giày xong.

Vừa mở cửa phòng ra, còn chưa kịp bật đèn, một bóng người đột nhiên ập tới, sau đó một trận trời đất quay cuồng, hơi thở quen thuộc của người đàn ông ập đến khiến trái tim đang đập thình thịch của cô từ từ được thả lỏng.

Dưới ánh đèn yếu ớt trong phòng, Đường Hoan nhìn thấy gương mặt góc cạnh của người đàn ông, cô không khỏi nuốt nước bọt: “Anh làm gì vậy? Bỏ ra.”

Cô vươn tay đẩy ngực Đoạn Kim Thần cố thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng bàn tay của người đàn ông siết chặt eo cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.

Ngửi thấy mùi rượu trên người cô, anh nhíu mày: “Em đi uống rượu sao.”

Điều anh hỏi không phải là một câu nghi vấn mà là một câu khẳng định. Đường Hoan cũng không có ý định giấu diếm nên gật đầu: “Phải, em đã đi uống rượu, em cũng thấy rất hạnh phúc vì đã đi uống rượu, điều này đã khiến em tìm được La Vưu Phi rồi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv