Nhận thấy ánh mắt của Đường Hoan, Lương Phỉ Phỉ không những không sợ hãi mà còn nhìn cô một cách đắc ý.
Đúng vậy, mặc dù lúc mới nhìn thấy đoạn video cô cũng hoảng hốt, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh lại. Dù sao trong video cũng không ghi lại cảnh cô có tiếp xúc với Trần Tiểu Quyên.
Cho dù Đường Hoan nghi ngờ thì đã sao, cô ta cũng không có chứng cứ chứng minh là cô đã cho người làm chuyện này, nghĩ như vậy cô lại càng có lý do không sợ hãi.
“Bây giờ chắc mọi người đều biết nội gián là ai rồi nhỉ? Có phải vẫn muốn xử lý tôi hay không?” Câu nói nhẹ nhàng của Đường Hoan khiến mọi người ngừng bàn tán và đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Đùa thôi, vừa nãy bọn họ không có chứng cứ mới dám nói như vậy, bây giờ chứng cứ bày ra trước mặt, bọn họ làm sao có thể trắng trợn nói cô nữa?
Không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật, bây giờ đã tìm được nội gián, nếu như còn cắn mãi Đường Hoan không chịu buông chính là chống đối Đoạn Kim Thần, bọn họ cũng sẽ không ngu ngốc đến nỗi chống lại Boss lớn của mình.
“Trợ lý Đường nói gì vậy? Vừa nãy chúng tôi chỉ nghi ngờ mà thôi, không hề nói sẽ trừng phạt cô như thế nào, bây giờ đã tìm ra kẻ đứng sau là ai, đương nhiên chúng tôi sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Trợ lý Đường tuyệt đối đừng ghét bỏ chúng tôi, chúng tôi cũng là nghĩ cho lợi ích của công ty mà thôi.”
Đúng là một lũ du điều già! Bản lĩnh thấy gió chiều nào theo chiều đó cũng không nhỏ mà.
Vừa rồi bọn họ không nghĩ tới việc sẽ buông tha cho cô, bây giờ thấy sự việc thay đổi liền bắt đầu chuyển hướng.
“Vậy mọi người đều đồng ý với phương án đấu thầu này đúng không.” Ánh mắt lạnh lùng rơi xuống từng người có mặt ở hiện trường, những người khác nghe vậy đều không dám lên tiếng.
Mặc dù có rất nhiều người ở đây hướng về phía Đoạn Lâm Phong nhưng dù sao họ cũng không dám chơi dao lớn trước mặt Trương Phi.
Cho dù bây giờ thế lực của Đoạn Lâm Phong không nhỏ, nhưng suy cho cùng Đoạn Kim Thần mới là người làm chủ. Nếu như thực sự đắc tội với anh, e rằng cuộc sống sau này của họ sẽ không được yên ổn.
Lương Phỉ Phỉ thấy mọi người đều nhất trí gật đầu, cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô âm thầm liếc nhìn Đoạn Lâm Phong, như thể đang trách anh tìm người làm việc không đáng tin cậy.
“Nếu như bây giờ mọi người đều nhìn thấy thực lực của Trợ lý Đường, vậy từ nay cô ấy sẽ chính thức được bổ nhiệm làm Giám đốc thiết kế của công ty.”
Đây đã là tin tức nặng ký thứ ba trong ngày hôm nay rồi. Ban đầu tưởng rằng việc bí mật của công ty bị rò rỉ đã khiến mọi người đủ hoảng loạn rồi, kết quả lại lòi ra một nội gián, bây giờ còn thăng chức cho Đường Hoan lên làm Giám đốc thiết kế của công ty, tin tức này khiến bọn họ phải mất một chút thời gian mới tiêu hóa được.
Sắc mặt của Đoạn Lâm Phong và Lương Phỉ Phỉ đều lập tức thay đổi.
Còn Đường Hoan cũng kinh ngạc mở to mắt, hiển nhiên không hề biết chuyện sẽ có tin này được công bố. Cô không ngờ Đoạn Kim Thần lại bổ nhiệm cô làm Giám đốc thiết kế trong một cuộc họp quan trọng như vậy, lúc đầu cô luôn cảm thấy kỳ lạ tại sao Anna lại luôn giao cho cô một số kế hoạch mà cô không chịu trách nhiệm, bây giờ nghĩ lại....
Cô không nói rõ được cảm giác lúc này là thế nào, ánh mắt nhìn Đoạn Kim Thần cũng có chút phức tạp.
“Tác phẩm đại diện Nhiệt huyết mùa hè của công ty là do Trợ lý Đường thực hiện, nếu như mọi người có bất kỳ sự phản đối nào với việc bổ nhiêm cô ấy làm Giám đốc, có thể nêu ra.”
“Cái mà Tổng giám đốc Đoạn nói chính là dự án mà công ty chúng ta mới giành được quyền đại lý ở Pháp gần đây sao?”
Lúc này một người tương đối có uy tín trong phòng họp là Giám đốc Trương lên tiếng, ánh mắt nhìn Đường Hoan cũng có chút khác thường.
Kể từ lúc Đường Hoan bước vào phòng họp, Giám đốc Trương đều im lặng và nhắm mắt ngồi đó, cho đến khi nghe thấy Đoạn Kim Thần bổ nhiệm cô làm giám đốc, ông mới có chút phản ứng.
Bây giờ lại nghe nói tác phẩm đại diện cho hạng mục Nhiệt huyết mùa hè của công ty là do Đường Hoan thực hiện, ông liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thực ra kể từ khi Đường Hoan kết hôn với Đoạn Kim Thần, mọi người đều chỉ trích Đường Hoan rất nhiều, dù sao thì thân phận của cả hai đều không tương xứng.
Điều quan trọng nhất là trình độ học vấn của Đường Hoan thật sự không cao, nhưng hiện tại thực lực của cô bày ra đó, những dự án cô hoàn thành có lẽ ngay cả những nhà thiết kế có học vấn cao hơn nữa cũng không làm ra được.
“Đúng vậy!”
Câu trả lời khẳng định khiến các quản lý cấp cao và Giám đốc đều nhìn Đường Hoan bằng ánh mắt từ ngạc nhiên đến thán phục.
Việc Đường Hoan được bổ nhiệm làm Giám đốc thiết kế nhanh chóng được lan truyền trong công ty, mà thiết kế Nhiệt huyết mùa hè của cô cũng được lan truyền rầm rộ trong công ty.
Vốn dĩ cho rằng Đường Hoan chỉ là một cái bình hoa không hề có thực lực, nhưng bây giờ thực lực của cô lại tát vào mặt tất cả mọi người.
Và việc rò rì kế hoạch lần này đã khiến cho kẻ chủ mưu, thậm chí là nhiều nhân viên trong công ty đều ngạc nhiên, họ không bao giờ nghĩ rằng bóng ma trong công ty lại chính là Trần Tiểu Quyên.
Hiện tại cô ấy đã bị bắt vào trại giam trong đồn cảnh sát, còn những đồng nghiệp làm việc cùng với cô ấy đều thở dài không thôi, họ không ngờ Trần Tiểu Quyên ngày thường luôn ít nói lại có thể làm ra chuyện như vậy.
“Đúng là hời cho con tiện nhân đó rồi!” Sau khi trở lại văn phòng, Lương Phỉ Phỉ tức giận ném hết đống giấy tờ trên bàn xuống đất và không ngừng thở hồng hộc: “Vốn nghĩ rằng có thể mượn cơ hội lần đuổi Đường Hoan ra khỏi Đoạn Thị, không ngờ trời xui đất khiến lại khiến cô ta trở thành Giám đốc!”
Tất cả đều trách người đó làm việc không ra gì, ngay cả một việc nhỏ cũng làm không xong, bị bắt là đáng đời!
Nhìn Lương Phỉ Phỉ đang tức giận, Đoạn Lâm Phong đi tới bên cạnh cô khẽ nói: “Anh đã nói với em chuyện này không ổn từ lâu rồi nhưng em lại không tin. Giờ thì hay rồi, cô ta lên làm Giám đốc của Công ty, sau này chúng ta muốn đối phó với cô ta sẽ càng khó hơn.”
Thành thật mà nói, khi anh biết chuyện, anh không ngờ bản thiết kế Nhiệt huyết mùa hè thực sự là do Đường Hoan làm ra, trước đây anh chưa từng thấy cô có thực lực như vậy.
Lương Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn anh rồi đẩy anh ra: “Tất cả đều không phải vì anh sao? Em bảo anh nghĩ cách nhưng anh không chịu. Nhìn cô từng bước lên cao, còn chúng ta lại bị cô ta tát vào mặt, bây giờ cô ta chắc đang vui lắm.”
Hễ nghĩ đến điều này, cô vô cùng tức giận, đặc biệt là vừa rồi nhìn vào đôi mắt ẩn ý của Đường Hoan trong phòng họp, cô hận không thể móc mắt Đường Hoan ra.
Đúng là càng nhìn càng khó chịu!
Phía bên kia, sau khi cuộc họp kết thúc, Đường Hoan cùng Đoạn Kim Thần quay lại văn phòng: “Tại sao anh đưa ra quyết định mà không nói cho em biết? Em có khả năng làm tốt vị trí Giám đốc sao?”
Cô kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống trước bàn làm việc của anh, nhìn vào vẻ mặt lạnh lùng của anh và hỏi.
Đoạn Kim Thần nhướn mày: “Em cảm thấy mình làm không tốt sao?”
“Không phải vấn đề này, nhưng trước đó anh không nói với em mà chỉ bảo em nói ra kế hoạch trong cuộc họp.”
Cho đến bây giờ cô vẫn đang mù mờ về danh tính Giám đốc này.
Nói thật cô cũng không nghi ngờ rốt cuộc mình có khả năng đảm nhận vị trí Giám đốc hay không, dù sao chức vụ này cũng không thể tùy tiện làm được.
“Không phải bây giờ biết rồi sao?” Giọng điệu thản nhiên giống như đang nói về thời tiết hôm nay như thế nào vậy.
“.....”
Cô nhất thời không nói nên lời. Anh nói đúng, hiện tại cô đã biết, nhưng tin tức này vẫn có một sự ảnh hưởng rất lớn đến cô.
“Nếu lo lắng làm không tốt hãy có gắng khắc phục.” Đoạn Kim Thần lấy ra một văn kiện đưa cho cô: “Em hãy cầm tài liệu này về nghiên cứu đi, là dự án mà Lương Thị muốn có được, nếu như em giành được dự án này.....”
Ý tứ trong lời nói không cần nói cũng biết, nếu như Đường Hoan có thể cướp được đơn hàng từ tay của Lương Thị, điều này chắc chắn sẽ cho Lương Thị một đòn phủ đầu, biểu cảm của Lương Phỉ Phỉ chắc chắn sẽ rất đặc sắc đây.
Cách tốt nhất để đối phó với kẻ thù chính là giành lấy những thứ quan trọng nhất của họ.
Bây giờ cô đã có được thân phận Giám đốc, quả thực làm việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Khi rời khỏi văn phòng, Đường Hoan nhìn Đoạn Kim Thần một lúc, dường như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì.
Lần này có thể nói họ thực sự đã cùng nhau làm nhân chứng, Đoạn Kim Thần đã nhắc nhở cô về việc kế hoạch đấu thầu bị rò rì lần này.
Bây giờ Đoạn Lâm Phong có được sự ủng hộ của Lương Thị, mặc dù tạm thời vị trí của Đoạn Kim Thần không bị ảnh hưởng, nhưng một khi bọn họ phạm sai lầm, Đoạn Lâm Phong sẽ cắn mãi không buông.
Sau này, cô sẽ càng phải thận trọng hơn khi làm việc.
Bây giờ chuyện cô được thăng chức làm Giám đốc thiết kế, các công ty chi nhánh của Đoạn Thị đều biết chuyện, họ đều thổn thức không thôi.
Sau khi lên làm Giám đốc thiết kế, Đường Hoan bắt đầu trở nên bận rộn, thời gian mỗi ngày đều không đủ, buổi tối có lúc phải tăng ca đến tận khuya. Vì lý do này Đoạn Kim Thần đột nhiên hối hận khi đã thăng chức cho cô lên làm Giám đốc.
Bởi vì sau khi trở thành Giám đốc thiết kế, Đường Hoan thực sự đều dồn hết tâm sức vào công việc, nhưng năng lực làm việc của cô thực sự khiến Đoạn Kim Thần phải tán thưởng.
Giang Chi Thịnh cũng rất vui khi Đường Hoan được thăng chức, vì vậy anh đã mời cô đi ăn tối ngay sau khi anh trở về sau chuyến công tác.
Sau khi hai người ăn tối xong, Giang Chi Thịnh liền đề nghị đến quán bar. Đường Hoan nghĩ trong khoảng thời gian này áp lực công việc cũng rất lớn, cô cảm thấy cần thư giãn một chút nên liền đồng ý.
Trong quán bar nhạc nhẽo sập sình, mọi người nhảy điên cuồng, Đường Hoan và Giang Chi Thịnh tìm một chỗ rồi ngồi xuống và gọi mấy chai rượu vang.
“Đại Thịnh, anh vẫn không có tin tức của Vưu Phi sao?” Cô nhấp một ngụm rượu và nhìn anh hỏi.
Không biết có phải vì đã lâu không đến quán bar hay không mà bây giờ cô cảm thấy hơi đau đầu trước những tiếng nhạc đinh tai nhức óc này.
“Vẫn chưa có.” Dưới ánh đèn neon khuôn mặt thanh tú của Đường Hoan càng trở nên tinh tế, ánh mắt Giang Chi Thịnh càng trở nên trìu mến.
Trong mắt Đường Hoan lộ ra vài tia lo lắng, đã hơn hai tháng cô không có tin tức gì của La Vưu Phi rồi, hiện tại tình hình của La Thị đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng muốn giải quyết đòn tấn công này của Lương Thị vẫn có chút khó khăn, cũng không biết trong khoảng thời gian này cô ấy sống như thế nào?
Bởi vì tâm trạng không tốt nên cô bất giác uống thêm vài ly, nhìn sắc mặt đỏ bừng của Đường Hoan, trong mắt Giang Chi Thịnh lóe lên một tia lo lắng: “Hoan Hoan, đừng uống nữa, còn uống nữa em sẽ say mất.”
Tránh né bàn tay của anh, Đường Hoan lại ngẩng cổ lên uống cạn, cô lắc lắc và nói: “Sao có thể dễ dàng say như vậy, bây giờ tửu lượng của em đã tốt hơn trước rất nhiều, anh uống tiếp đi, em vào nhà vệ sinh một lát.
Nói rồi cô đứng dậy khỏi ghế sofa và đi về phía phòng vệ sinh. Giang Chi Thịnh lo lắng muốn đi cùng nhưng bị Đường Hoan ngăn lại: “Anh không cần phải đi theo, yên tâm đi, em không sao.”