- Tích tổng, anh cũng uống một ly đi.
Đường Giản Ân chìa tay đến một ly rượu chất lỏng vàng cam trong suốt lấp lánh, hình như là Champagne, hôm nay tiệc cũng chỉ có một loại, nhìn thân ly đường bầu lại tinh tế nhưng không tạo cảm giác có diện tích lớn, chỉ là bầu thẳng đứng một chút làm người ta cảm giác không quá thẳng cũng không quá cong, chắc hẳn là khai vị, thực ra Tích Lãng hắn cũng chẳng phải là một chuyên gia về rượu hay là bình về rượu nhưng mà hắn là có biết sơ qua, chẳng hạn như quy tắc cơ bản nhất là ly nào sẽ dùng rượu nào và vào thời điểm nào.
Nhìn đến bàn tay Đường Giản Ân đến gần mình một chút, Tích Lãng vẫn chưa vội nhận lấy, liền rượu trên tay cô giữa không trung như có như không như chưa hề tồn tại, mang theo Quốc Chiết Manh một chút tức giận. Rõ ràng Đường Giản Ân lúc nào cũng muốn làm anh không còn mặt mũi, như thầm nhắn nhủ anh rằng, ở đây ai mới là trên cơ ai.
Quốc Chiết Manh dù sao thương trường ngang đấu, sẽ chẳng chịu thua một ai.
- Đường Giản Ân.
Một giọng điệu đè nén hết mức bên tai Đường Giản Ân khiến cô không nhịn rét được mà run rẩy, một bàn tay lớn thô ráp bóp lấy eo nhỏ cô khiến cô đau điếng, hơi thở ngày càng bất ổn định, hít khí lạnh, nhưng vẫn một mặt như chưa biết điều gì, như cũ không thay đổi tay vẫn còn đợi Tích Lãng cầm lấy ly rượu chính mình phục vụ cho hắn, môi cười đầy khó khăn. Hắn càng nhìn, hình như càng thích nhìn thấy cô đau đớn, sẽ đẹp hơn rất nhiều.
- Cảm ơn. Đường tiểu thư, không cần khách khí.
Tích Lãng rốt cuộc cũng nhận lấy, ngậm một ngụm vào miệng, cảm nhận vị chát đánh thức thần trí tỉnh táo đến lạ thường, vừa định trêu đùa với Đường Giản Ân một chút, bởi hắn biết cô là loại phụ nữ yêu thích nam nhân biết cách trêu hoa ghẹo nguyệt, tuỳ tiện nữ nhân nhưng mà nhìn cách Quốc Chiết Manh tức giận, hắn cũng không muốn làm khó cô thêm, liền một mạch hờ hững tay ở eo Ôn Diêu Đoái mà tiêu sái kiêu ngạo rời đi.
- Tôi thật không thể kham nổi cô hành động nữa. Ngày càng phóng túng.
- Anh yêu, không phải anh thật sự tin em cùng Tích Lãng là yêu thích hơn anh a? Anh ta nằm mơ, em cũng không muốn dính dáng.
Đường Giản Ân một đường ôn nhu như nước, không ngại xung quanh nhiều người, dung nhan mỹ mạo chồm đến đánh dấu trên môi Quốc Chiết Manh một nụ hôn, cả bầu ngực như có như không đều dựa vào ngực anh đè ép nặng nề, xem như anh bỏ qua vậy.
Đôi khi nam nhân muốn thuần phục một nữ nhân, cũng chỉ có phóng khoáng.
- Tốt nhất là như vậy.
Nói cho đúng thì bên cạnh Quốc Chiết Manh không thiếu nữ nhân ấm giường nhưng mà bao nhiêu người thì Đường Giản Ân là nữ nhân anh vừa mắt nhất, với Đường gia anh cũng có biết qua, thượng lưu thì chưa tới nhưng mà hơn trung lưu là cái chắc cho nên không lo lắng cô đào mỏ trá hình. Nếu Đường Giản Ân mà biết anh suy nghĩ như vậy, nhất định cô sẽ được một phen cười nhạo. Dù sao, Đường gia cũng không bằng một góc li ti Quốc gia, cô ở bên cạnh anh là vì sao? Nam nhân này cô không có yêu thích, ngược lại một chút tham vọng thì cô có thừa.
- Cô đã ăn uống no hết chưa? Đêm nay hầu nhân không được phép nấu nướng.
Đường Giản Ân cũng không còn cách nào khác ngoài gật đầu nâng vai, tên này dù sao cũng quá mức kì lạ, không thích khói bếp cũng tính là một lý do?
Đường Giản Ân cũng không muốn so đo nhiều. Chịu đựng một chút, đổi lại một chút cổ phần góp thêm của Quốc Chiết Manh vào Đường thị, quả thật rất xứng, anh ta muốn bao nhiêu sự chịu đựng ở cô, cô liền đáp ứng một cách nhiệt thành cho mà xem.
- Hôm nay rất may mắn mới có chú góp mặt, một chốc nữa bỏ phiếu tài trợ dự án mới, không biết Tích tổng có nhã hứng không?
Quốc Chiết Manh nhìn ngang qua Tích Lãng đang hướng mắt ở sân khấu lớn, hắn gần như trầm mặc, sau mới xoay người hướng đến Quốc Chiết Manh đang nói chuyện cùng mình, chỉ là nửa câu sau Quốc Chiết Minh liền đổi giọng, làm hắn càng để ý.
Dự án mới này là Yết Kiêu thị tự thân vận động, chi phí cũng là dạng mở, ai cũng biết rõ, mục đích hôm nay là kêu gọi tài trợ, nhưng hắn nhìn ra được cái trò mèo gì đang xảy ra ở đây, cũng chẳng phải là to lớn nhưng muốn thông báo rình rang, vốn mà ai đang nghĩ đến cơ hội lấn sân hưởng lợi hoàn toàn không có, bút toán vô cùng chuẩn xác và khôn ngoan, đánh mạnh trước mắt hợp đồng đều là khoản lợi về nhà đầu tư. Nhưng nếu để hắn dễ nhìn ra như vậy, không phải Quốc Chiết Manh quá nới lỏng mất cảnh giác? Hình như là không đơn giản như vậy hệ thống, nhưng cũng phải nói Yết Kiêu thị gần đây là nằm trong danh sách tăng trưởng nóng, chắc hẳn là chí phí sẽ thật hạn hẹp, xem ra hắn cũng phải xem lại dụng tâm thật sự là nằm ở đâu?
- Đương nhiên, mời Quốc tổng một ly chúc mừng vậy, nhất phàm phong thuận.
Dù sao Tích Lãng hắn cũng không muốn liên quan. Ai cũng có thể diễn kịch, hắn sẽ là người xem, nếu có người cùng phụ hoạ, thì sẽ càng thích hơn.
Ôn Diêu Đoái bên cạnh nhìn chằm chằm vào Tích Lãng nửa ngày cũng chưa dời mắt, xung quanh ồn ào náo nhiệt nhưng là chỉ nghe thấy hắn rõ nhất lời nói, bởi cô cũng chỉ có để ý nhiêu đó thôi.
- Nhìn các người kìa, hoàn toàn là địch ý trong ánh mắt nhưng là thái độ thì là người nâng 9 thì tôi nâng 10, thật buồn nôn.
Tích Lãng vô cảm nhìn nụ cười Ôn Diêu Đoái chói chang đến mức nhức hết cả mắt, từ đầu đã đoán được tâm tư nữ nhân này, hoàn toàn trống rỗng khách khí, luôn luôn nghĩ sao nói vậy. Để mà cô lên được cái vị trí hiện tại, xem ra hắn cần một chút để ý sau lưng cô xem chừng có nệm êm vững chắc!
Trên xe trở về Cẩm Viên, trong đầu hắn hoàn toàn rỗng tuếch cũng như lòng hắn, đều rỗng tuếch.
Lục Nan Hy đã ngủ lúc nào rồi, không ngờ lại yên tĩnh nữ nhân, hắn từng chút một tiến gần, mắt chăm chú nhìn đến dung nhan mỹ mạo trước mắt, đôi mắt kia che đậy bởi lớp lông mi mỹ lệ, đôi môi anh đào bóng loáng hồng hào gần như hoàn hảo. Tay chính là muốn vuốt ve cô gò má nhưng lại dừng ở không trung lơ lửng vô định. Hắn đang nghĩ cái gì?
Hắn đã một thời gian gần đây không dùng thuốc hút nữa nhưng hôm nay lại muốn sử dụng. Một thân ngồi ở ban công lạnh lẽo nhưng hắn một chút cũng không thấy lạnh, chỉ là trong lòng đã lạnh lấn át cả bên ngoài. Đôi mắt cố định nhìn vào màn đêm dày đặc, khói thuốc cứ thế làm hắn cay mắt, thất thần đến mức thuốc cầm trên tay cháy đến phần đệm mà vào tay cũng chẳng hay biết.
Không biết đã bao lâu, run rẩy của điện thoại làm hắn thức tỉnh.
- Anh Lãng, em là Tống Thiên Tình, anh có nghe rõ không?
Tống Thiên Tình?
Là em gái của Tống Tư Tình, chỉ vừa tròn 13 tuổi, là Tích Lãng có gặp qua vài lần, lúc ấy Tống Thiên Tình chỉ có 6 tuổi, là tiểu thư đài cát Tống gia lúc đó, gần như hằng ngày đều váy hồng lấp lánh không nề hà một thứ gì, ngậm muỗng vàng từ bé nhưng sau đó khi lên 10 tuổi, Tống gia gần như phá sản, cầu cạnh Tích gia thân tộc đôi bên lâu dài nhưng vì vấn đề quá mức nghiêm trọng, chẳng thể kéo dài hơn vì bị chèn ép, cho nên tường thành sụp đổ chóng vánh. Tống Tư Tình cùng Tống Thiên Tình phải đấu tranh với cuộc sống mưu sinh và thức ăn tiền bạc hàng ngày. Ông bà Tống quá hoảng mà tự vẫn, hắn nhớ Tống Tư Tình điêu đứng nói rằng, đến chết cô vẫn hận cha mẹ của mình, sao có thể không nghĩ đến con cái mà tự vẫn như vậy? Nhưng cô lại không trách đã để lại số nợ khổng lồ lên vai cô, nữ nhân chưa bao giờ đối mặt với sự đời hiểm độc, nhưng là tiền cha mẹ cô nợ, cô đương nhiên sẽ là người đứng ra thanh toán, quả là rất bản lĩnh. Theo như anh biết, Tống gia còn nhận nuôi một nam nhân danh Triết Thuỷ, nhưng mà tưởng sẽ nuôi dạy xiểm xuôi, ai ngờ lại là một nam nhân trong lòng luôn canh cánh sẽ lấy tiền Tống gia mà đi du ngoạn nam châu, hưởng lạc bản thân, rốt cuộc sau này cũng không thấy nữa, liên lạc cũng không còn.
Tích Lãng vẫn còn nhớ rõ lúc trước bản thân một tay cầm cặp sách, một tay bảo mật hầu nhân thức ăn hộp giữ nhiệt để cho Tống Tư Tình một phần, đôi khi lại gở tay cô xấu hổ nhất quyết không cầm lấy mà nhét xấp tiền đỏ dầy cộm không rõ bao nhiêu nữa, hắn thực lòng muốn giúp cô, lại lúc đó cô lại là hôn ước cùng hắn, suy nghĩ của hắn lúc đó, dù sao hoàn cảnh thế nào, hắn vẫn muốn bao dung, cưới cô đến cửa Tích gia, nhưng mọi chuyện lại không diễn ra theo hướng đó, cho đến khi chính miệng cô bảo rằng cô lại đổi ý yêu thương Tân Hĩ Ca hơn là ở bên hắn. Hắn vạn lần đều không muốn hiểu, Tống Tư Tình nghĩ cho hắn hay không? Mặc kệ cô.
- Có.
- Hơn hai tuần qua không nghe đến anh, lễ tang chị ấy, anh không có đến. Chị ấy chắc hẳn rất buồn.
Tích Lãng nghe trong điện thoại giọng điệu non nớt gần như nức nở muốn khóc, lại thấy bản thân như chẳng hề liên can, cũng chẳng định trả lời câu hỏi vớ vẩn này, một tay định tắt máy thì lại nghe tiếp Tống Thiên Tình giọng nói ngăn cản.
- Đừng cúp máy. Em chỉ là muốn chị ấy không cô đơn khi nằm ở nhà tang lễ, như vậy chị ấy ở thiên đàng sẽ rất vui khi anh đến.
Tống Thiên Tình không có đối phương bên kia nói gì, trong lòng nặng nề lại càng hoảng.
Tích Lãng một nét tuấn phàm khuôn mặt, dưới ánh trăng mờ nhạt, sườn mặt hắn gần như xinh đẹp không góc chết, môi bạc cười khẩy một tiếng, ánh mắt lạnh dần, đến gió lưu qua cũng muốn đông cứng. Tống Tư Tình sao có thể ở thiên đàng đâu?
Hắn dù là ác độc đến diệt người diệt lòng nữ nhân si tâm vọng nguyệt, nhưng mà chính nữ nhân lại không muốn buông, như loài phu du - thiêu thân vẫn biết mình sẽ thiêu rụi đến chết nhưng vẫn muốn hoà tan vào đèn đốt nóng không do dự, dù vô tình luỵ diệt, nhưng vẫn không ngừng toả sáng, mị hoặc khó cưỡng.
- Sau này đừng gọi cho tôi nữa, tôi thật chẳng biết; các người là ai vậy?
Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc thê lương thảm thiết nhường nào, hắn thực tâm tình cũng giảm xuống trầm trọng ngay lập tức tắt máy, là có nghĩ đến Tống Thiên Tình như vậy chỉ còn thân một mình, sẽ nương thân chỗ nào đây? Nhưng dường như hắn đã quên, còn có một Tân Hĩ Ca. Nếu hắn nề hà, đương nhiên hắn sẽ tự tay mình bóp chết nam nhân chết tiệt hỗn xược này.
Được - cứ khóc hết nước mắt đi, rốt cuộc cũng đều không liên quan hắn.
Lục Nan Hy sao có thể ngủ yên, hắn nhìn chầm chậm cô lâu như vậy, một chút ý định nằm xuống nghỉ ngơi cũng không. Hắn đang thấy khó chịu? Chỉ có thấy hắn quay đi sau đó lưu ở ngoài rất lâu.
Tích Lãng nặng nề trở về phòng, Lục Nan Hy cảm nhận bên cạnh một trọng lượng lớn đang đè nặng từng đợt hơi ấm cùng mùi hương rượu cùng thuốc lá nhè nhẹ làm cô cũng muốn say theo.
- Anh đã về rồi?
Tích Lãng không có trả lời, tay ôm cô dần chặt dần.
Hình như có gì đó sai sai?
- Lãng, đừng làm em sợ, anh nói gì đó đi.
Nhìn hắn mệt mỏi, trong lòng cô đau như cắt, ác mộng lại lần nữa đeo bám cô, hắn bóng lưng lạnh lẽo cứ như thế rời bỏ cô cái đêm đó ở Ngự Nam, chấp niệm mãi cô không thể buông, đến chợp mắt cũng chẳng dám yên ổn, nếu con cô vẫn ra đời thì sao?
Nhìn đến Tích Lãng, cũng chỉ khiến nỗi đau cô càng không thể nguôi ngoai.
Nước mắt không nhịn được lăn tăn rơi xuống hai gò má hồng đào xinh đẹp, cô vẫn không thể cầm lòng với chuyện này, lại là hắn, nam nhân ra lệnh hầu nhân phục cô sau mỗi lần chuyện kia xong thì liền uống vào thuốc huỷ thai, quả thật rất tàn độc, nếu hắn căn bản không muốn, cô nhất định vỗ vai đầy chân thành bảo rằng cô làm trâu làm ngựa đều có thể tự nuôi con của mình, đặc biệt là con của hắn...sao có thể buộc cô phải chấp nhận cái sự này. Hắn đương nhiên không muốn dính liếu liền không dính liếu, ra đường lướt qua nhau như người xa lạ, hứa hẹn không quay nhìn lại một lần nào. Nhưng là làm gì có nếu... và cũng làm gì mà cô có thể sẽ vô tình lướt qua mà không quay đầu nhìn trộm bóng lưng hắn đang dần xa, khuất khỏi đám người xa lạ?
Đôi khi những việc trong dự kiến bản thân nghĩ rằng sẽ không thể vô tình như vậy nhưng mà...con người là như vậy, chính là rất vô tình, nghiệt ngã.
Tay mau chóng lau đi nước mắt trên má, nhẹ nhàng hết sức, nhìn sâu vào đôi mắt híp dài bối rối hắn. Tay kia của cô bị hắn nắm chặt, có muốn dứt khỏi cũng không thể.
Tích Lãng nhất quyết không nới lỏng, làm hắn càng thanh tỉnh, xung quanh như chợt dừng lại cái thời gian, chỉ có không gian là hiện hữu, ánh đèn nhẹ như không vàng cam ôm lấy gian phòng rộng lớn, đủ để nhìn thấy Lục Nan Hy đang khóc rất khổ tâm.
Xuất ngôn, xuất nhân tâm.
Lục Nan Hy cùng Tích Lãng, là đang dùng cái thái độ mọi thứ đều không biết, nhắm mắt cho qua mà ở cạnh nhau. Cô lại không muốn kéo dài như vậy nữa, càng chưa sáng tỏ mọi chuyện, cô càng trong lòng khó chịu.
Vẫn là...rất khó để mở lời.
- E-E-em... Anh...là sau những lần làm "cái kia", anh đều bảo hầu nhân...mang... mang thuốc đến cho em uống?
Lòng hắn chợt trầm xuống, lục phũ ngũ tạng đều lạnh thấu xương.
Thì ra, việc này hoàn toàn hắn đã có thể đoán trước được chỉ là không ngờ lại đúng như vậy không sai một ly.