- Em uống trước ly sữa, chúng ta nói chuyện tiếp.
Lục Nan Hy xanh mặt nhìn ly sữa đến gần mình trong gang tấc. Đã muốn nôn, nguyên lai cô hiện tại không muốn uống sữa chút nào, lúc đầu còn miễn cưỡng nếm qua một chút nhưng vừa nuốt xuống hầu kết liền như sữa không có lưu thông xuống mà muốn nghẹn lại đường cũ, cô còn chưa nôn mửa là tốt rồi.
- Không thích.
Tránh một chút dương quang, Tích Lãng không nhanh không chậm vươn tay đẩy lại tấm màn y như cũ nhưng là mặt mày tuấn lãng lại nghiêm nghị không thèm mở miệng nửa lời. Cô dự tính trốn một bước vào nhà vệ sinh nhưng là đã bị hắn sớm bắt bài, cũng không còn cách nào khác, cô vờ một chút như đã bị thuyết phục, lầm lầm cầm lấy ly sữa, hắn còn chưa chớp mắt qua, cô liền như bay chạy ra khỏi phòng, sữa đặt ở bàn, bởi một chút nhanh, theo quán tính sữa liền đổ hơn nửa ly ra ngoài.
- ĐỨNG LẠI CHO TÔI.
Lục Nan Hy nhanh chân chạy xuống dưới. Tiếng gầm Tích Lãng gần như là đánh thức tất cả mọi người. Cánh cửa đều mở ra, đương nhiên kéo theo tiếng phàn nàn.
- Có chuyện gì mà ồn ào vậy?
Ngô Kỳ Phong không ngần ngại bản thân chỉ có chiếc quần ngắn, gãi đầu tư lự, mắt còn chưa có mở hết được tỉnh táo, liền như thế chạy theo sau Tích Lãng hóng chuyện. Tên này mới sáng sớm sao lại tăng động như vậy? Rất lâu rồi cũng không có thấy được một Tích Lãng tinh nghịch, hà cớ gì lại có thể bỏ qua, không chừng quay lại khoảnh khắc này là một sáng kiến. Nghĩ thế liền quay vào trong cầm theo điện thoại bên tay.
Chu Kết Am đã thức từ lâu, cô từ bên ngoài đi vào, bê trên tay là túi giấy này đến túi nọ, hình như cô là mới từ cửa hàng tiện lợi về đến. Không may thì Lục Nan Hy gần như mắt đặt dò ở đằng sau, liền không chút mảy may, va vào Chu Kết Am.
Đau điếng cả người! Nhưng là lo sợ Tích Lãng đến tới nơi, liền cứ như vậy không lời nào tiếp tục ngồi dậy phủi mông mà chạy tiếp. Chu Kết Am dù sao bĩu môi cũng không có sai.
- Em tưởng tôi không thể bắt được em sao? Tiểu linh hoạt.
- Lãng, em thật sự rất muốn nôn.
- Tôi giúp cô.
Ngô Kỳ Phong nhìn đến Chu Kết Am mím môi nhặt lấy những thứ vụn vặt linh tinh vào túi giấy thì không ngần ngại ngồi xuống giúp nhưng là vấn đề nằm ở Chu Kết Am, cô vừa định mở miệng cảm thán thì ngay lập tức đỏ mặt rần rần, thậm chí một cái gật đầu cũng không có, là Ngô Kỳ Phong trước mắt chỉ duy nhất chiếc quần ngắn, sao có thể để như vậy mà đi linh tinh?
- Tôi có thể tự mình làm...ừm...anh tốt nhất là đi thay đồ trước đi....
Không khí hoàn toàn tràn ngập ngại ngùng, Ngô Kỳ Phong lúc này mới phát giác bản thân, hết nhìn mình rồi lại nhìn Chu Kết Am cúi thấp mặt hết mức có thể, đến anh muốn đoán cô như thế nào biểu cảm còn không có thể, thấp đến mức muốn chạm nền nhà, ngay lập tức anh liền một bước chạy về phòng mình nhanh chóng không đợi Chu Kết Am nhắc nhở lần thứ hai, thật sự Ngô Kỳ Phong anh chưa bao giờ nhục nhã như hiện tại, mặc nhiên lúc nào bên ngoài, đều vác lên mình sự tự kiêu, hiện tại có phải là nên dành chút tâm tư dùng tiền bịt miệng Chu Kết Am không? Anh hoàn toàn quên mất việc Tích Lãng...
- Em chạy như vậy vấp ngã thì làm sao đây? Tôi nhất định rất lo lắng, em nhất quyết không muốn uống, tôi sẽ không ép buộc, chỉ là em quá gầy.
Tích Lãng ôm lấy Lục Nan Hy còn có ý định chạy thoát khỏi hắn. Giọng điệu như trách mắng nhưng hành động lại ngược hoàn toàn, một tay ôm cô chặt không buông. Cô một mặt cười hì hì, cô cùng hắn nhịp thở đều không ổn định, chỉ là bộ dáng cô quá mức chật vật thê thảm, quả thực cô mệt muốn chết luôn rồi! Dạ dày cũng kêu gào muốn ăn. Ngay lập tức liền nhớ Chu Kết Am, hình như cô nghe mùi thơm xào xào nấu nấu thì phải?
- Anh mau buông em ra...
Đang dần tiến gần, Doãn Dĩ Vương cả người ướt sũng, khoác hờ hững chiếc khăn tắm bản to hết nửa thân người, chắc hẳn là vừa mới từ hồ bơi lên, cả người mang theo một mùi khoáng nhè nhẹ, mái tóc dài ngang đến cạnh mắt cứ như thế ẩm ướt, từng giọt nước chảy dài từ đỉnh đầu xuống đến cơ bụng săn chắc, hoàn toàn đẹp đẽ đến ngây người, nhưng đối Lục Nan Hy cô như miễn nhiễm, hoàn toàn không có để mắt, để tranh thời gian giãy giụa khỏi vòng tay chắc nịch Tích Lãng đang kìm hãm cô.
- Em không chạy nữa, em đói bụng rồi, Kết Am nhất định đang chuẩn bị thức ăn đó...buông em ra....
Lục Nan Hy không ngờ cô đang hướng phía trước, Tích Lãng lại nhẹ nhàng như không, hết sức bình thản mà buông cô khỏi không một lời thông báo, cô cứ thế chân tay vướng víu mà muốn ngã sấp về phía trước, không ngờ tay hắn ôm cô như cũ, lần này cô không mạnh miệng nữa, mà thở phào sau thầm mắng.
- Em thậm chí còn không thể tự mình đứng vững.
- Hai người mới sáng sớm đã tình chàng ý thiếp rồi.
Ngồi ở bàn ăn, Lục Nan Hy gần như mở chế độ im lặng, cô không để tâm đến điều gì ngoài thức ăn trước mắt, là bánh bao nhân thịt cùng canh gà hầm táo đỏ. Nhưng còn phần Tích Lãng lại là bánh củ cải nghiền đậu cùng canh sườn hầm đậu. Cô lại thích phần của hắn hơn, cho nên cô vừa ăn phần mình, lại liên tục để mắt đến hắn bên cạnh. Hắn sao lại không nhận ra, chỉ là hắn vốn đã chạm đũa rất ít, cứ như vậy đẩy phần canh trong ly giữ nhiệt cho cô.
Chu Kết Am ngẩn người, đa phần thu hết vào mắt, nuốt xuống thức ăn khó khăn. Liền kín đáo trao đổi qua ánh mắt Tích Lãng, muốn đẩy phần canh bản thân qua cho hắn thì ngay lập tức hắn từ chối. Hắn thật sự là không có thói quen dùng bửa sáng, dùng xong một viên bánh củ cải liền ngừng đũa, khoanh tay trước ngực ngồi lại như cũ.
Tích Lãng nhìn quanh một lượt bàn ăn, tu một hơi nước.
- Lão tam đâu?
- Cậu ta rời đi đêm qua.
À, nói qua cô cũng không có thấy Ôn Diêu Đoái, mới quay sang hỏi Chu Kết Am, cô liền thuận miệng nói Ôn Diêu Đoái cũng đã đêm qua gọi người đến đón.
Mậu Hoạch Ma đầu tóc một đường không chỉnh tề rối loạn. Đang gặm miếng thịt ngon lành, cứ như vậy thuận miệng thốt ra, ánh mắt đều dồn về bát thịt nướng trước mặt, đôi môi bóng loáng không nhịn được khiến người ta muốn cắn một miếng, không biết hương vị có như miếng thịt nướng kia không?
Trong đó, Doãn Dĩ Vương cũng không có ăn. Anh chỉ một tay cầm lấy tách cà phê, ngồi ở sopha lẳng lặng dò điện thoại bản thân.
Lục Nan Hy đưa tay đến bát thịt nướng, hình như là miếng cuối cùng rồi. Bốn mắt va chạm nhau, hoàn toàn khích ý không ai chịu nhường ai, cô đương nhiên muốn ăn miếng đó, liền không do dự muốn mở miệng thương lượng bởi khuôn mặt Mậu Hoạch Ma hoàn toàn không có ý khiêm nhường, mày nhíu chặt.
- Nữ nhân đương nhiên được ưu tiên.
- Không, chúng ta đều bình đẳng, nữ nhân không cách nào lại được ưu tiên cả.
Cái tên này vô sỉ không nói lý chứ gì, nhất định giành cho bằng được sao?
- Vậy oẳn tù xì đi, nhất định công tâm nhất, thắng sẽ được lấy miếng thịt này.
Mậu Hoạch Ma cũng thấy hợp lí, thịt nướng che mắt mà không nhìn cho rõ Lục Nan Hy đang thầm cười trong lòng rất ngạo nghễ. Ngô Kỳ Phong, Tích Lãng cùng Chu Kết Am cười muốn ra nước mắt. Hai cái người này vì miếng thịt mà nhìn nhau chẳng khác kẻ thù là mấy.
- Nhất trí, một- hai...khoan...cô....chết tiệt...
Lục Nan Hy nghe tiếng đếm Mậu Hoạch Ma liền nhanh chóng trở mặt, cầm lấy miếng thịt đang kìm hãm đũa của của anh mà cho ngay vào miệng, ngay lập tức trốn sau lưng Tích Lãng khi nghe anh gầm lên tức giận. Vốn suy nghĩ xoẹt qua thần trí Tích Lãng cô sẽ như vậy hành động nhưng là không ngờ...cô lại làm như vậy thật.
Mậu Hoạch Ma tức giận, dường như cứng miệng, nhìn đến Lục Nan Hy sau lưng Tích Lãng đang chăm chú nhìn mình thì không nhịn được thầm mắng một tiếng. Ngô Kỳ Phong không biết từ đâu, một đũa liền nhét mớ rau vào miệng Mậu Hoạch Ma, ngay lập tức Mậu Hoạch Ma xanh mặt mà nhả ra hết thảy, tay không ngừng rút giấy mà kì cọ ở miệng, tức điên người.
- Ngươi...tên khốn này bẩn quá đi, không phải đám rau chết tiệt đó ngươi vừa nhả ra rồi sao? Oẹ...
Ngô Kỳ Phong khuôn mặt như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Chớp chớp mắt ngây thơ nhìn đến Mậu Hoạch Ma đang tức giận cái gì. Mớ rau đó chỉ là cần tàu, anh lại không thích rau cần tàu, mà món ăn này lại nêm nhiều thế chứ, cho nên cứ nhai trúng cần tàu, anh liền nhả ra để sang một bên.
Bẩn không chịu được. Chu Kết Am cũng muốn nôn, mấy tên này không ngờ chơi bẩn không biết ngượng như vậy.
Mậu Hoạch Ma một bước chạy đến nhà vệ sinh, nửa ngày sau cũng không có ra, nôn thốc nôn tháo, đến tiếng gầm gừ truyền bên ngoài rõ ràng vô cùng.
- Chỉ có một chút vậy mà...
Ngô Kỳ Phong bất lực thản nhiên, nhăn mày thầm nói. Lục Nan Hy nhìn thấy Mậu Hoạch Ma như vậy càng thấy càng thảm. Chỉ có một chút a? Hình như không phải một chút đâu nha nhưng mà cô cũng không kìm được mà cười đau cả bụng, nhất định cô là người hả dạ nhất rồi, vừa thắng lợi vừa nhìn thấy đối thủ đại bại, thảm hại.
Tích Lãng đen mặt, nhất định hai tên này một giây cũng không muốn để người ta yên tĩnh, cứ gây chuyện rồi lại chẹo ghẹo nhau, nhưng mà trò đùa này có hơi quá thì phải. Mậu Hoạch Ma ói rồi lại súc miệng, xanh cả mặt, đi luôn cả một bửa sáng rồi còn đâu.
Rốt cuộc, cũng có thể thu lại thanh vắng không gian như cũ. Ánh dương chiều tà càng dịu đi, càng làm trong lòng người ta hân hoan.
Lục Nan Hy ngồi ở sopha đặt mắt ở TV Chu Kết Am đang chăm chú ở show thời trang, cô chưa bao giờ thấy qua Chu Kết Am như vậy không dời mắt, nếu như bình thường cô sẽ chỉ nhìn một chút rồi phớt lờ đi, ôm ấp thiết kế bản thân còn hơn vàng bạc.
- Kết Am, chị có vẻ rất thích show này nhỉ? Hình như một năm chỉ có một lần trình diễn thì phải.
- Đúng đó, show trình diễn này...ừm là trình diễn bộ sưu tập thiết kế của tôi.
Lục Nan Hy tay cầm lấy miếng bánh, gặm hơn phân nửa, gật gù tỏ ý đã hiểu rõ rồi. Thì ra là như vậy. Đến đoạn cuối mới thực sự làm cô ngạc nhiên, là Chu Kết Am cùng Ngô Kỳ Phong cả hai người như toả sáng giữa thềm cao thảm đỏ cao nhã, thần thái đến tuyệt đỉnh điêu luyện, hoàn toàn không bỏ thứ gì vào mắt, một bộ đường hoàng nghiêm mặt đi đến phía trước mà phô dáng nhưng đó chỉ là Chu Kết Am, còn Ngô Kỳ Phong lại là đằng khác, anh ta đương nhiên có rèn luyện suốt thập kỷ thu cũng không thể trang bị bản thân bộ dáng đường hoàng được, trong suốt quá trình bước đi, không ngừng nháy mắt với nữ nhân khả ái xung quanh và khách mời bên dưới, thực sự nếu nói bộ dáng này là đang trình diễn thì có chút nói quá.
Lục Nan Hy không nhịn được bật cười một cái, sặc luôn cả bánh chưa kịp nuốt xuống, dù ho sặc sụa, nước mắt tràn khỏi khoé mắt đến nơi vẫn không muốn dừng cười. Nam nhân này đúng thật là viên thuốc tinh thần trưng quý, cần được bảo tồn a!
Chu Kết Am hiện tại xem lại vẫn một bộ dạng bất lực, rõ ràng cô đã thông báo rõ ràng, show này chỉ có thể dùng từ trang nhã để mà nhắc đến nhưng không ngờ Ngô Kỳ Phong vẫn là Ngô Kỳ Phong, hoàn toàn như cái gì cũng chưa nghe qua. Nhưng may mắn thay, tác phong của anh hoàn toàn ai cũng rõ cho nên cũng không ảnh hưởng nhiều. Chỉ là như hầu kết chặn lại thứ gì đó khó chịu, không nhịn được than, không phải từ đầu đến cuối rất hoàn hảo ư?
Người có tiền, đương nhiên có quyền, cho nên có thể bộ dáng Ngô Kỳ Phong điên khùng nhưng là thu vào mắt người ta là hài hước, điên đảo thiên hạ, cũng chẳng thể trách được.
Rốt cuộc cũng cầm điều khiển tắt TV. Lục Nan Hy chẳng hiểu sao lại tò mò chuyện quá khứ của Tích Lãng, chẳng phải Chu Kết Am nói cô cùng hắn là đồng học? Nếu đã như vậy, cô sẽ không ngần ngại khai thác tài nguyên.
- Kết Am, chị nói xem có phải thời còn đi học, chị cùng Tích Lãng có phải thân thiết lắm không?
Chu Kết Am nghe qua lời này cũng không có biểu cảm nhiều, nữ nhân này sao lại lạnh lùng như vậy chứ? Chẳng biết đã có tình nhân hay chưa...à thôi bỏ qua đi!!!
Chẳng hiểu sao Chu Kết Am cô cũng rất muốn hồi tưởng lại.
- Không thân thiết, cũng chưa từng tiếp chuyện qua, chỉ là sắp xếp tình cờ chúng tôi cùng một lớp.
- Chắc hẳn vẻ ngoài tuấn mỹ như vậy, cơ thể săn chắc, nhất định làm điên đảo toàn bộ nữ sinh.
Lục Nan Hy lại một lần nữa cảm khái nam nhân bản thân, nhưng mắt cô cũng không có dời khỏi Chu Kết Am, vẻ mặt Chu Kết Am ngày càng nghệch ra như kẻ thờ thẫn không khác.
- Có thể như vậy, chỉ là cậu ấy sinh hoạt rất kín đáo, lại xa cách khó gần đối mọi người, cả một buổi học cũng chỉ nói qua hai tiếng với chủ nhiệm, càng nói những hoạt động của trường đều không có tham gia qua, đúng nghĩa chỉ học mà thôi. Và...vốn... Tống Tư Tình cùng Tích Lãng hai bên thân tộc đính ước cùng nhau, thanh mai trúc mã đẹp đẽ mỹ mãn.
Người đàn ông cổ quái này có phải không phải ít nói mà là không biết phải nói gì hay không?
Lục Nan Hy có chút ngạc nhiên, quả thực lúc đi học, trường sao lại có nhiều sự kiện như vậy chứ? Mà là học sinh, không thể nào vắng mặt, nếu như vậy chủ nhiệm sẽ trừ hết điểm cá nhân, mà cô lại thù nhất là chuyện đó. Mà hắn sao không cần tham gia, có thể mường tượng được Tích gia như thế nào ảnh hưởng. Cô như thế nào thu vào tai vế sau, Tống Tư Tình, khoan miệng không kiềm được nghẹn đắng, nữ nhân đó cô đã nhìn qua, xinh đẹp đến hít thở không thông, nhưng không may rằng...
Mau thay đổi chủ đề đi. Next!!!
- Cũng chưa tiếp chuyện bao giờ, sao có thể hiện tại chị lại có thể bên cạnh Tích Lãng làm việc?
Thực ra đó chỉ là một mặt. Mặt khác, nửa điểm Chu Kết Am cũng không có thua kém, cô thật sự rất rất rất nổi danh ở lĩnh vực thời trang cả trong lẫn ngoài nước. Gần như bay ra nước ngoài để tham gia đánh giá thời trang như cơm bửa, chỉ là sao lại một mực phải làm việc cho Tích Lãng, là hắn ép buộc cô? Lục Nan Hy biết rõ hắn biết dụng người tài, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội thâu tóm người tài về mình.
Chỉ mới vừa suy đoán lung tung trong thần trí, Lục Nan Hy đã không chậm mà xác định, đoán già đoán non rằng thì ra Chu Kết Am trước mặt Tích Lãng liền một đường nghiêm túc hết mức, không một chút nào thân thiện. Thì ra là có ẩn trắc trong lòng, cô lại một lần nữa chơi trò thám tử.
- Cô không phải tò mò quá nhiều thứ?
Chu Kết Am một mặt không chút thoải mái làm Lục Nan Hy càng khẳng định ý nghĩ bản thân xác suất chính xác rất cao.
Chu Kết Am chỉ nhìn thấy trước mắt một nữ nhân đầy đủ triển vọng cùng danh vọng, một bước tiến đều thành công nhưng mà lại một mực tìm kiếm Tích Lãng, nhất định phải gặp mặt hắn. Đến khi gặp lại rồi, hắn vẫn như cũ, lạnh nhạt vô cảm khiến người ta sợ hãi đối diện ánh mắt chim ưng sắc bén kia phun toả hàn ý, cô trước mắt bao nhiêu danh tiếng, nổi danh đến mức nào, trước mắt hắn cũng đều không là gì, chỉ là một hạt cát vô danh tiểu tốt.
"Một mực mong muốn vậy cô khả năng làm những gì?"
Tích Lãng không buồn để ý đến nữ nhân này là ai, một tay văn kiện che đi hết nửa mặt, cảm nhận được nữ nhân trước mặt đang rất căng thẳng. Quả thực, Chu Kết Am đến, một ít giấy tờ về chuyên ngành cũng không có, chỉ có một tờ điền thông tin bản thân cần thiết vỏn vẹn nửa trang giấy.
"Tôi có thể thiết kế quần áo."
Con ngươi kiên định Chu Kết Am nhìn thẳng vào con ngươi hổ phách sâu thẳm của Tích Lãng, dù rất cảm giác bài xích gấp bội nhưng là rốt cuộc, cũng phun ra đượ từng chữ này vô cùng dứt khoát.
Chuyện này nghe qua vô cùng hoang đường nhưng mà Tích Lãng thực sự gật đầu duyệt. Hắn vốn là biết Chu Kết Am thế nào tiếng tăm và cũng là đồng học cao trung bản thân nhưng là hắn cần phải để ý sao? Cho dù cô có là người nổi tiếng hay không, hắn đều xuy xét về thái độ cùng câu trả lời của cô mà đối trí.
______________________________
- Chú hôm nay chỉ đến đây một mình?
Quốc Chiết Manh nửa miệng cười nhạo nhưng là tuyệt đối cũng không có quá mức kiêu ngạo, đương nhiên sự tiết chế trước Tích Lãng là luôn luôn cần thiết và có giá trị lớn. Một người càng thể hiện, hắn càng để ý sẽ càng thảm, bài học sương gió! (ừm... là sương máu đó anh ơi! Nghe mùi Lư Phồn Hưng đâu đây...)
Tích Lãng cũng chẳng buồn để ý đến Quốc Chiết Manh, Ôn Diêu Đoái đã từ đằng sau cầm ly rượu đầy đã cạn một nửa thật sự càng nhìn càng quyến rũ mị hoặc, một chiếc váy đen tuyền dài ngang gối xéo xuống đến chân, táo bạo tay lệch xuống vai, rãnh ngực sâu hút ẩn ẩn hiện hiện càng làm nam nhân điên đảo. Quả thực mới bước vào, nam tiếp rượu đã bị cô doạ sợ bởi một lần cầm lấy ly rượu mà rót đầy, cô cũng không thèm giải thích làm gì, chỉ là thích như vậy thôi, thì làm sao?
Quốc Chiết Manh nét cười như đông cứng, Đường Giản Ân cũng không nhanh không chậm ôm lấy cánh tay anh mà cười cho có lệ, lướt qua Ôn Diêu Đoái mà thầm trầm trồ, cảm thán sâu đậm đến Tích Lãng, người đàn ông này lần nào xuất hiện cũng đều tuấn mỹ một bộ dạng quyền lực uy nghiêm, thực khiến cô yêu thích gì đâu a.