Bà chỉ đẩy nhẹ Quan Danh Sơn, nhưng vì chân của ông ấy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nên cả người ông ấy loạng choạng như muốn ngã xuống sàn. Thấy vậy, bà hoảng hốt cuống quýt lao đến đỡ ông ấy.
Quan Danh Sơn cao lớn, Sở Thanh Diên lại gầy nhỏ, đương nhiên bà không đỡ nổi ông ấy, dưới tình thế cấp bách, bà đành phải ôm lấy eo của ông ấy. Trong lòng bà biết rõ, ông ấy không thể ngã thêm lần nào nữa, bởi vì nhỡ như chân ông ấy bị gãy xương nữa thì sẽ rắc rối to.
Quan Danh Sơn trong lúc cấp bách cũng ôm lấy eo của Sở Thanh Diên theo lẽ tự nhiên. Sau khi ông ấy lấy lại được thăng bằng, ánh mắt của hai người bỗng va vào nhau. Mặc dù giữa hai người đã phát sinh tình cảm, nhưng mấy ngày qua vì ngại lễ nghĩa nên đôi bên cư xử rất tiết chế, thậm chí còn chưa chạm tay nhau. Nhưng ngay tại thời khắc bà chăm sóc cho ông ấy, hai cơ thể đã vô tình đụng chạm vào nhau.
Đúng lúc này, khi cơ thể của ông ấy đụng vào cơ thể của bà, một phản ứng hóa học đã xảy ra, hơn nữa còn là một phản ứng hóa học vô cùng nghiêm trọng, giống như tia lửa gặp khí ô-xy sẽ bùng cháy bừng bừng thành một ngọn lửa.
Bàn tay của Sở Thanh Diên vuốt ve chiếc bành tô lửng trước ngực của Quan Danh Sơn. Ông ấy thực sự rất cao, ngay cả khi bà ngẩng đầu cũng không thể chạm tới chóp mũi của ông ấy.
Quan Danh Sơn đưa tay vỗ về khuôn mặt của Sở Thanh Diên, xúc động nói: "Tiểu Sở à, chúng ta đều đã sống tới từng tuổi này rồi, đừng lãng phí thời gian của cả hai nữa. Bà thích tôi, tôi cũng thích bà, tại sao chúng ta không thể ở bên nhau chứ?”
Nghe vậy, Sở Thanh Diên cau mày, băn khoăn nói: “Dù sao ông cũng là sui gia của tôi.”
“Hẳn Tô Lam đã nói với bà rồi nhỉ? Tôi đã đệ đơn li hôn với Lục Trang Đài, nếu đầu tháng tám năm sau bà ta vẫn không đồng ý thỏa thuận li hôn, thì tôi sẽ kiện ra tòa. Tôi thà li hôn ra đi tay trắng, nhất định phải lấy lại được sự tự do của bản thân. Hôm nay tôi đến để nói với bà rằng tôi sẽ không ép buộc bà bây giờ phải ở bên cạnh tôi, tôi biết bà căm thù những kẻ chen chân vào hạnh phúc gia đình của người khác, tôi không muốn bà bị mọi người phỉ báng chửi rủa. Hãy đợi tôi nhé Tiểu Sở, đợi tôi hoàn tất li hôn rồi sẽ đến tìm bà!” Quan Danh Sơn nói xong thì buông tay Sở Thanh Diên ra và xoay người rời đi.
“Lão Quan!” Thấy ông ấy muốn rời đi, bà không nhịn được bèn gọi với theo.
Nghe thấy tiếng gọi của Sở Thanh Diên, Quan Danh Sơn dừng bước. Bà che miệng nghẹn ngào khóc. Quan Danh Sơn nhìn lại thì thấy Sở Thanh Diên đang nhìn mình và lặng lẽ khóc. Ông ấy cau mày, sau đó bước tới, ôm chặt bà vào lòng.
Lúc này, bà không kìm được cảm xúc của mình nữa, vươn tay ôm lấy eo ông ấy, mặt áp vào lòng ông ấy, cảm nhận khuôn ngực rộng lớn và vòng tay ấm áp của ông ấy.
“Tiểu Sở, tôi yêu bà!” Quan Danh Sơn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Sở Thanh Diên, sau đó cúi đầu đặt lên môi bà một nụ hôn.
Nụ hôn bất ngờ khiến Sở Thanh Diên nhất thời hoa mắt choáng váng. Đã nhiều năm rồi cơ thể của bà không gần gũi với đàn ông, từ lúc ba mươi tuổi đến bây giờ đã hai mươi năm, bà vẫn luôn kiên định giữ mình trong sạch. Nhưng lần này, bà không thể khống chế tình cảm của bản thân được nữa. Bà chủ động phối hợp với động tác của Quan Danh Sơn, hai người mãnh liệt lao vào nhau như muốn thiêu đốt đối phương…
Không lâu sau, bầu không khí trong căn phòng chợt trở nên yên bình. Sàn nhà dưới giường chất đầy quần áo nam nữ, cửa và rèm cửa sổ trong phòng đều đóng chặt, bên ngoài tuy có nắng nhưng ánh sáng trong phòng lại vô cùng mờ mịt.
Sở Thanh Diên nằm trong vòng tay của Quan Danh Sơn, tuy rằng mặt đỏ bừng nhưng lông mày cũng nhíu lại, bởi vì vừa rồi bà không kiềm chế được bản thân nên đã để xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Trông thấy vẻ mặt u sầu của Sở Thanh Diên, Quan Danh Sơn nắm lấy tay của bà và luôn miệng tự trách: “Tiểu Sở, đều là lỗi của tôi, bà đánh tôi, mắng tôi đều được. Đừng buồn nữa, tôi…”
Nhìn thấy Quan Danh Sơn tự trách bản thân như vậy, Sở Thanh Diên nhanh chóng giơ tay che miệng của ông ấy lại!
“Tôi không có ý trách ông, chỉ là tôi đang tự trách mình thôi. Vừa thấy ông, tôi đã rối tung cả lên, không thể khống chế tình cảm của bản thân.” Ánh mắt của bà hiện rõ sự thất vọng và ân hận.
Nhưng nghe đến đây, trên mặt Quan Danh Sơn tràn đầy vui mừng, ông ấy kéo tay bà và siết chặt.
"Sao tôi lại không nghĩ như bà nhỉ? Sống đến từng này tuổi, thực sự tôi đã sớm nhìn thấu thế gian rồi, nhưng không ngờ ở tuổi xế chiều còn có thể gặp được bà, có thể thấy ông trời đã không bạc đãi tôi!” Quan Danh Sơn bùi ngùi nói.
Nghe vậy, Sở Thanh Diên dựa sát vào lòng của Quan Danh Sơn, vỗ về cơ ngực của ông và xúc động nói: "Tại sao đến tuổi này rồi mới cho chúng ta gặp nhau nhỉ? Ha ha, nhưng nếu đổi lại là trước đây ông cũng sẽ không thích một người phụ nữ nội trợ bình thường như tôi đâu, tôi nghe Lam Lam nói ban đầu địa vị của ông rất cao quý.”
"Hai mẹ con bà chưa bao giờ trải qua cảm giác cô đơn ở trên đỉnh cao danh vọng. Lúc ấy, tôi bận rộn với công việc nên không dành nhiều sự quan tâm cho cuộc sống gia đình của mình, vì thế cũng đã dẫn đến bi kịch giữa tôi và Lục Trang Đài. Khi bước xuống vị trí đó và tận hưởng niềm vui hạnh phúc khi ở bên anh em, con cái, tôi mới biết bản thân chưa từng vun vén cho hôn nhân gia đình, nhưng hối hận cũng đã muộn rồi, lúc ấy tôi mới cảm nhận được sự lẻ loi và trơ trọi. Tiểu Sở à, tôi nên cảm ơn bà mới phải, vì bà đã khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp. Tôi thà làm một người dân bình thường ở bên cạnh bà, chỉ cần sau này chúng ta có nhau. Nhưng cuộc sống sau này không giàu có sung túc như bà tưởng tượng đâu. Tương lai tôi cũng chỉ có một căn nhà cũ do ba mẹ để lại, lương hưu của tôi cũng không thấp, có thể duy trì cuộc sống cho hai người chúng ta. Đương nhiên tôi cũng còn nhiều tiền nhuận bút từ một số cuốn sách, sau này tôi vẫn có thể tiếp tục viết bản thảo…" Quan Danh Sơn nói một hơi rất dài, hơn nữa còn không có ý định ngừng lại. Dường như lúc ở trước mặt Sở Thanh Diên, ông ấy thích nói vô cùng, người phụ nữ này có thể có thể nói là đã thay đổi toàn bộ con người ông ấy.
Sở Thanh Diên đột nhiên ngắt lời ông ấy: "Ông đừng nói nữa. Mấy năm qua tôi cũng chịu khổ quen rồi, sao có thể khổ hơn trước đây được, đúng không? Vả lại tôi đã… là người của ông rồi, đương nhiên sau này lấy gà theo gà, lấy chó theo chó.”
Nói đến đây, khuôn mặt của Sở Thanh Diên đỏ bừng. Nghe vậy, Quan Danh Sơn siết chặt cánh tay, như muốn khảm Sở Thanh Diên vào trong cơ thể mình.
Ngay sau đó, Sở Thanh Diên đẩy ông ấy ra và nói: "Không còn sớm nữa, ông cũng mau về đi. Lát nữa Yên Yên và Chi Chi về, thấy ông… thì lại không tốt.”
Đương nhiên Quan Danh Sơn hiểu được nếu bây giờ gặp mẹ con Yên Yên thì sẽ rất ngượng ngùng, cho nên ông ấy nhanh chóng xuống giường mặc lại quần áo.
Sau khi Sở Thanh Diên sửa sang trang phục cho bản thân xong, bà giúp Quan Danh Sơn mặc áo bành tô lửng lông cừu và cẩn thận cài lại từng chiếc cúc áo.
Ông ấy cúi đầu lưu luyến nhìn bà, thật lòng nói: “Tiểu Sở, bà nhất định phải đợi tôi nhé!”
Sở Thanh Diên từ từ nâng mắt lên, nhìn Quan Danh Sơn nói: "Lão Quan, trước khi ông li hôn, chúng ta… đừng gặp nhau."
Nghe vậy, tuy rằng trong đôi mắt lộ rõ sự không muốn, nhưng Quan Danh Sơn hiểu được nỗi lo ngại của Sở Thanh Diên. Sau đó, ông ấy nói: “Ừ, vậy tạm thời chúng ta không gặp nhau. Nhưng trong lòng tôi sẽ luôn nhung nhớ hình bóng của bà.” Nói xong, ông ấy càng siết chặt tay bà hơn.