Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 539: Tôi nhất định phải ở bên bà



Sáng hôm sau, Tô Lam cho Xuân Xuân ăn, sắp xếp bài tập về nhà cho Minh An, rồi xách cặp định đi ra ngoài.

Thấy vậy, Minh An chạy đến ôm chân của cô: “Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy ạ?”

Tô Lam mỉm cười xoa đầu Minh An và đáp: "Sắp đến Tết rồi, mẹ đến cửa hàng bách hóa mua đồ Tết.”

Cậu bé nũng nịu nói: “Con muốn đồ chơi.”

“Ừ, mẹ sẽ mua đồ chơi mới cho con, còn mua cả búp bê cho Xuân Xuân nữa.” Nói rồi, Tô Lam quay lại nhìn Xuân Xuân đang chơi với chị Hồng.

“Tuyệt quá!” Nghe vậy, cậu bé hớn hở vỗ tay reo lên.

Trước khi đi ra ngoài, Tô Lam quay đầu liếc nhìn phòng ngủ của Quan Danh Sơn, nhưng chỉ thấy cửa phòng đang đóng chặt.

Tô Lam vừa thay giày, vừa hỏi mẹ Trần: "Mẹ Trần, sao không thấy ông chủ?"

“Thưa mợ chủ, ông chủ ăn cơm sáng xong thì ra ngoài rồi.” Mẹ Trần vội vã chạy đến trả lời cô.



“Y tá Tiểu Lý đưa ba cháu đi dạo à?” Vì Quan Danh Sơn vẫn đi đứng chưa thuận tiện, Quan Triều Viễn không yên tâm nên đã mời một y tá có chuyên môn về chăm sóc riêng cho ông ấy.

“Thưa mợ chủ, sắp đến Tết rồi nên ông chủ đã cho y tá Tiểu Lý nghỉ phép. Dì thật sự không yên tâm nếu để ông chủ một mình đi ra ngoài, dì muốn đi theo nhưng ông chủ nói bây giờ bộ ba cây số không thành vấn đề với ông ấy, còn nói chỉ là ra ngoài đi dạo mát thôi nên không cho tôi đi cùng.” Bà ấy cười đáp.

Nghe vậy, cô gật đầu: “Nếu đến trưa mà không thấy ba cháu về thì dì nhớ gọi điện thoại hỏi xem sao nhé.”

Bà ấy gật đầu đáp: “Vâng.”

Lúc này cô mới an tâm đi ra ngoài.

Năm mới đang đến gần, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, khu dân cư cao cấp Giang Châu phía trước cũng treo đầy đèn lồng đỏ.

Nhìn dòng người tấp nập qua lại, một người đàn ông cao lớn khoảng gần sáu mươi tuổi mặc áo bành tô lửng lông cừu màu đen cứ đứng tần ngần lưỡng lự hồi lâu trước một tòa nhà cao tầng.

Dưới ánh sáng vàng rực rỡ, ông đã hơn một lần rút điện thoại từ trong túi áo ra, dù đã gọi rất nhiều lần nhưng đầu dây bên kia vẫn luôn trong tình trạng tắt máy.

Sau một hồi do dự, cuối cùng Quan Danh Sơn không nhịn được nữa, cất bước đi vào cửa sảnh của tòa nhà cao tầng phía trước.

Thực ra ông ấy đã hỏi thăm sức khỏe Sở Thanh Diên hiện đang sống tại nhà người con gái nhỏ và cũng đã dò la được chính xác địa chỉ nhà. Ông vốn dĩ muốn đợi li hôn xong rồi mới đến tìm bà, nhưng quá trình li hôn lề mề lôi thôi quá, cho nên ông ấy muốn đến chào hỏi bà trước, lại sợ bản thân đường đột như vậy sẽ khiến bà nổi giận, cho nên mới đứng tẩn ngẩn chần chừ rất lâu ở dưới lầu.

Nhưng sau khi cân nhắc tới lui một lúc, ông cũng mặc kệ không muốn bận tâm nhiều đến như thế nữa, dù cho Sở Thanh Diên có tức giận, ông ấy cũng muốn nói chuyện rõ ràng với bà.

“Kính coong! Kính coong!” Sau khi chuông cửa vang lên hai lần, thì bên trong có người ra mở cửa.

“Không phải đưa Chi Chi đi mua sắm quần áo ư? Sao nhanh như vậy mà đã về…” Bà vừa mở cửa ra, nhìn thấy người trước mặt, lời sắp sửa nói đều nuốt ngược trở xuống.

“Tiểu Sở?” Nhìn thấy Sở Thanh Diên, hai mắt của Quan Danh Sơn sáng rỡ.



“Ông… Sao ông lại tới đây?” Tuy quở trách, nhưng ánh mắt của bà cứ vương vấn và không thể rời mắt khỏi đôi mắt của ông ấy.

Giờ phút này Sở Thanh Diên đang mặc quần áo ở nhà màu xanh lam điểm hoa trắng, tóc búi gọn gàng sau đầu, sạch sẽ và tươm tất. Từ trước đến nay bà đều không trang điểm, nhưng đường nét khuôn mặt vẫn thanh tú và xinh xắn, tuy đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng da mặt rất đẹp, khiến người khác không thể không trầm trồ khen ngợi.

“Tôi… vào nói chuyện có được không?” Ông ấy liếc mắt vào trong, lúng túng hỏi.

Nghe vậy, bà thoáng phân vân, sau đó đứng tránh sang một bên cửa: “Vào… vào nhà đi.”

Ông ấy sải bước đi vào cổng, bà cũng lật đật đi vào theo. Ngôi nhà sạch sẽ ngăn nắp, ngay cả sàn nhà cũng được lau chùi bóng loáng. Bà vội vàng lấy một đôi dép lê ra, khom người đặt xuống trước mặt ông ấy.

Quan Danh Sơn cúi xuống muốn thay dép, nhưng loay hoay mãi mà không làm được, dù sao đi nữa chân của ông ấy vẫn chưa bình phục hẳn. Ông ấy hơi nhíu mày, bà tinh ý hiểu ra tình trạng của ông ấy. Bà lập tức ngồi xổm xuống sàn, cởi giày cho ông ấy và thay bằng đôi dép lê, động tác vô cùng thuần thục như thể bà đã quen với việc săn sóc ông ấy vậy.

“Cảm ơn bà.” Quan Danh Sơn nhìn Sở Thanh Diên không rời mắt, chỉ mới mấy ngày không gặp mà ông ấy tưởng như đã rất lâu rồi không nhìn thấy bà.

Ánh nhìn chằm chằm nóng bỏng của ông ấy khiến gương mặt của bà hơi ửng đỏ, có lẽ là hơi căng thẳng. Bà xoa xoa hai tay và nói: “Tôi đi pha trà cho ông nhé.”

“Không cần đâu, tôi đến tìm bà là có chuyện muốn nói, không phải để uống trà.” Ông ấy vươn tay túm lấy cánh tay của bà.

“Đừng… đừng như vậy.” Khoảnh khắc tay ông ấy chạm vào cánh tay của mình, Sở Thanh Diên lập tức cảm thấy có một luồng điện chạy qua người, vì vậy bà giật nảy mình, sau đó lùi lại một bước để đứng cách xa ông ấy.

Khoảng cách giữa hai người đã được nới rộng, hành động của bà khiến Quan Danh Sơn thoáng chút xấu hổ. Lúc này ông ấy mới nhìn quanh nhà, cười hỏi: "Không có ai ở nhà à?"

Sở Thanh Diên vội trả lời: “Yên Yên đưa Chi Chi đi mua sắm ở cửa hàng bách hóa.”

“Ừ đúng rồi nhỉ, cháu ngoại của bà cũng ở đây. Tôi đúng là chả biết phép tắc gì cả, đáng lí ra nên mua quà tặng con bé mới phải.” Quan Danh Sơn lập tức tự trách mình.

Nghe vậy, bà cúi đầu đáp một câu gọn lỏn: “Hai mẹ con nó vừa đi không lâu, chắc lúc ông đi thì vẫn chưa về tới đâu.”



Câu nói này của bà quá rõ ràng, bà không muốn Quan Danh Sơn và Tô Yên đụng mặt nhau. Quan Danh Sơn là một người thông minh, đương nhiên hiểu Sở Thanh Diên đang lo lắng điều gì, bà không muốn bị con cháu của mình bắt gặp hai người đang ở bên nhau.

Bà ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của ông ấy thì trái tim bỗng đập loạn xạ. Vì muốn che giấu sự hồi hộp, nên bà xoay người vừa đi vào phòng của mình, vừa nói: “Vào phòng của tôi rồi nói.”

Bà bước vào phòng của mình, ngồi xuống bên giường, quay mặt nhìn ra trời xanh mây trắng ở ngoài cửa sổ, bực dọc nói: “Không phải tôi đã bảo Lam Lam chuyển lời với ông rồi sao? Sao con bé còn chưa nói với ông vậy nhỉ?”

“Tô Lam có nói với tôi rồi, nhưng bà đã thông qua sự đồng ý của tôi chưa?” Quan Danh Sơn nhíu mày thật chặt.

“Tôi không muốn gặp ông mà còn phải xin phép ông à?” Lời nói vừa rồi của ông ấy khiến Sở Thanh Diên thấy nực cười.

Ông ấy bước đến gần Sở Thanh Diên, nhìn bà chằm chằm một lúc rồi mới nói: "Tiểu Sở à, hôm nay tôi đến đây là muốn nói với bà rằng tôi đã li hôn với Lục Trang Đài rồi, vả lại tôi và bà cũng đã hẹn ước với nhau rồi cơ mà.”

Nghe vậy, bà ngẩng đầu lên nói: "Lão Quan à, có phải ông cũng quá độc đoán rồi không? Ông và Lục Trang Đài li hôn là chuyện giữa hai người, tôi không quan tâm, nhưng chuyện tôi không muốn ở bên cạnh ông nữa thì phải do chính tôi quyết định chứ nhỉ?”

Sở Thanh Diên vừa nói dứt câu, Quan Danh Sơn đột nhiên vươn tay ra túm lấy bà, hai bàn tay to khỏe giữ chặt lấy cánh tay của bà: “Chỉ cần trong lòng bà có tôi, tôi nhất định phải ở bên cạnh bà.”

"Tôi… Tôi đã định vạch rõ ranh giới với ông rồi, sau này trong lòng tôi cũng sẽ không có ông nữa. Mời ông hãy đi cho, sau này tôi không muốn gặp ông nữa!” Nói xong, Sở Thanh Diên đẩy ông ấy ra.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv