Ngay sau đó Tô Lam vừa ngẩng đầu lên đã biết bản thân mình suy nghĩ nhiều rồi.
Quan Triều Viễn móc một trăm năm mươi tệ từ trong ví tiền ra đặt ở trước mặt của cô, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Cô Tô, tôi nghĩ tôi cần phải làm rõ với cô một chút, ngoài việc tôi đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của Thịnh Thế ở bên ngoài ra cũng không có kiêm thêm bất kỳ chức vụ nào khác, cho nên một trăm năm mươi tệ này mời cô thu hồi lại!"1
Cô không khỏi có chút buồn cười, chỉ cần một câu đã có thể giải quyết được chuyện này, tại sao còn phải nói nhiều như vậy? Không phải là muốn nói anh không phải con vịt đó sao?
"Tôi hiểu ý của tổng giám đốc Quan." Cô mỉm cười nói một câu.
Thì ra sếp lớn bảo cô tới chính là muốn nghiêm túc thanh minh một chút rằng anh không có làm nghề nghiệp đặc thù, chút yêu cầu này cô có thể đặc biệt sảng khoái đồng ý với anh.
Thế nhưng động tác kế tiếp của anh lại làm cho cô mê man!
Cô vừa mới đưa tay ra muốn cầm lại một trăm năm mươi tệ, không ngờ anh lại đi trước ném ra một tờ ông nội Mao(*).
(*)Ông nội Mao: ý chỉ hình ảnh Mao Trạch Đông in trên đồng nhân dân tệ Trung Quốc.
Cô nghi ngờ nhìn, không rõ ý của anh: "Tổng giám đốc Quan như vậy là sao?"
"Một trăm tệ này là trả thù lao tối hôm qua cho cô." Trong mắt anh tràn ngập cảm giác về sự ưu việt.
Mẹ nó, giờ phút này cô thật sự rất muốn mắng người!
Ý của anh cô là gà, hơn nữa kỹ thuật còn không tốt bằng con vịt cho nên trả rẻ hơn năm mươi tệ, cô chỉ có giá trị một trăm tệ, ý chính là vòng quay lại mắng cô rẻ tiền mà thôi.
Nếu như không phải cả gia đình còn đang dựa vào phần công việc này của cô kiếm sống, cô sẽ trực tiếp đi tới giáng lên mặt anh hai cái bạt tai, nói cho anh biết cô cũng không có thèm.
Thế nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, lồng ngực đã phồng đầy thể khí của cô nói cho chính mình biết phải bình tĩnh, bình tĩnh lại.
Mà giờ phút này anh vừa vặn đang dùng ánh mắt trêu tức một mất một còn nhìn chằm chằm vào cô, chắc là đang muốn nhìn thấy trò hay nên nhất định cô sẽ không để cho anh thực hiện được ý đồ.
Cặp mắt xoay tròn một chút, cô lập tức tiến lên phía trước cầm lấy hai trăm năm mươi tệ kia, ngón tay ở trên không trung vân vê mấy tờ tiền, cười xán lạn nói với anh: "Tổng giám đốc Quan, đồ ngốc!" . Đam Mỹ Hài
Sắc mặt của anh lập tức trầm xuống như mong muốn của cô, trước khi anh kịp có phản ứng trở lại, cô đã nói một câu: "Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi trở về làm việc đây."
Cô nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, đắc ý nhún vai.
Khi còn học đại học cô chính là người biện luận giỏi nhất trong các hội biện luận ở trường, muốn cãi nhau với Tô Lam này à? Anh còn non lắm!
"Anh ta tìm cậu làm gì vậy?" Cô vừa về tới văn phòng, Kiều Tâm lập tức lôi kéo cô nhỏ giọng hỏi.
Cô quay người lại, mắt trợn trắng: "Muốn làm rõ với tớ rằng anh ta không phải con vịt."
"Sau đó thì sao?" Kiều Tâm còn muốn đào thêm một chút tin tức có một không hai khác.
"Không có sau đó." Cô nhún nhún vai.
"Không thú vị chút nào!" Lòng hiếu kỳ khi nãy của Kiều Tâm hoàn toàn biến mất.
"Nhìn cậu có vẻ rất thất vọng thì phải?" Cô không rõ suy nghĩ của Kiều Tâm.
Trong nụ cười tươi rói của Kiều Tâm chứa đựng một chút ý xấu: "Cứ tưởng anh ta tìm cậu muốn tiếp tục, có phải vậy không?"
Cô lập tức bĩu môi nói: "Tớ còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa đấy!"
"Sếp lớn chính là cực phẩm có thể khiến cho phụ nữ kéo dài tuổi thọ, có thể sánh ngang với thịt Đường Tăng." Kiều Tâm cúi đầu nhìn bức chân dung lớn của Quan Triều Viễn trên điện thoại di động.
Chỉ mới vài tiếng, bức ảnh vàng ngọc của Quan Triều Viễn đã truyền bá rộng rãi trên điện thoại di động của toàn bộ nữ nhân viên Thịnh Thế.
"Đường Tăng cuối cùng cũng rơi vào trong tay mụ yêu quái già, làm gì bận tâm đến thể loại trẻ tuổi xinh đẹp như tớ chứ." Cô mỉm cười lắc đầu.
"Ai, không biết thịt Đường Tăng sẽ có mùi vị ra sao đây?" Kiều Tâm cười hì hì sán lại gần.1
Cô nhíu mày, nhếch miệng nói: "Chua, không tin cậu cũng có thể đi nếm thử."1
"Nếu như tớ có thể nếm thử thì tốt rồi." Kiều Tâm lườm cô một cái, trở về vị trí của cô ấy.
Haiz, mặc dù cô đúng là đã ăn thịt Đường Tăng, đáng tiếc lúc ấy uống đến say bí tỉ, cơ bản đã quên mất thịt Đường Tăng có hương vị gì.
Cô lắc đầu, Đường Tăng không phải là đồ ăn của cô.1