Trải qua nhiều lần xác nhận tới xác nhận lui, cô mới kéo suy nghĩ về đối mặt với hiện thực được.
Con vịt mà tối hôm qua cô tốn 150 đồng để ngâm vậy mà lại là sếp lớn nhảy dù.1
Trời ạ! Ở đây có lỗ nẻ nào không? Cô muốn chui vào đấy quá.1
Thế này cũng quá là trùng con mẹ nó hợp, tiện tay tóm một cái lại là Tổng Giám đốc, hiện tại Tổng Giám đốc có phải là đang phát sóng đại hạ giá không vậy?1
Tuy tự nhủ với bản thân là phải bình tĩnh, bình tĩnh, nhưng hai chân của Tô Lam vẫn cứ đang run lên.
Cô chỉ có thể gục đầu xuống, dùng mái tóc dài che lại nửa bên mặt, hy vọng Quan Triều Viễn ngồi ở vị trí chủ tọa sẽ không chú ý tới cô.1
Xét cho cùng thì trong phòng họp có mấy chục người ngồi, hơn nữa những trợ lý nữ giám đốc nữ mê trai kia đều đang si mê nghe Tổng Giám đốc nói chuyện, hẳn là anh sẽ không chú ý tới người bình thường như cô đâu nhỉ?
Cố chịu đựng cho tới khi tan họp, Tô Lam nhanh chóng chen lẫn trong đám người chuồn ra khỏi phòng.1
Việc đầu tiên Tô Lam làm khi quay lại phòng làm việc chính là tóm lấy Kiều Tâm kể khổ.
Kiều Tâm khiếp sợ nhìn cô: “Cậu bùng nổ vận may đúng không hả, ngủ một lần là ngủ đến chỗ Tổng Giám đốc luôn?”
“Đừng có giỡn nữa, tớ sợ anh ta trả đũa bảo tớ cuốn gói đi, tớ còn có mẹ và em gái cần phải nuôi đấy.” Tô Lam dường như sắp phát điên rồi.
Trong lòng cô lúc này hối hận muốn chết luôn, còn gì nhanh tìm đường chết bằng việc ném cho người ta 150 đồng rồi còn châm chọc người ta kỹ thuật không tốt chứ, báo ứng này tới cũng quá nhanh rồi đấy. . harry potter fanfic
Kiều Tâm nhún nhún vai: “Cậu không phải lo lắng quá đâu, có lẽ người ta vốn dĩ cũng không chú ý tới cậu.”
Giọng nói còn không chưa dứt hẳn, giọng của Giám đốc Tào Kiến Lập đã đuổi tới rồi: “Tô Lam, Tổng Giám đốc Quan gọi cô đến phòng làm việc của cậu ta một chuyến!”1
Nghe được lời này, Tô Lam thật sự khóc không ra nước mắt.
Không còn cách nào khác nữa rồi, biết rõ núi có hổ mà vẫn phải đi lên núi.
Tô Lam mang theo tâm trạng lo lắng bước vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Quan Triều Viễn ngồi ở trước bàn làm việc cúi đầu nhìn văn kiện, dường như cũng không chú ý là cô đã đến.
Nhìn mái tóc dày kia của anh, Tô Lam hít sâu một lần rồi mới dùng giọng điệu mang theo chút nịnh nọt mà nói: “Tổng Giám đốc Quan, anh tìm tôi ạ?”
Quan Triều Viễn vừa ngẩng đầu, Tô Lam đã nhanh chóng lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, tuy rằng trong lòng rất khinh thường nhưng dù sao cũng là sếp lớn nên cô vẫn không dám làm mất lòng.
Ánh mắt của anh sắc bén mà lạnh giá, nhìn cô từ đầu đến chân cứ như thể muốn nhìn xuyên qua quần áo của Tô Lam.
Điều này làm cho cô liên tưởng đến cảnh trần trụi đối mặt với nhau vào đêm qua, trên mặt Tô Lam lập tức có cảm giác như bị lửa đốt.
Tô Lam cực kỳ chán ghét ánh mắt của anh, nhưng dẫu sao thì vẫn phải nhận bát cơm của người ta nên chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.
Tuy vậy lúc này trong lòng cô lại nghĩ: Có gì đặc biệt hơn người chứ? Cứ để xem sau này cô phát đạt rồi thì đáp lễ anh như thế nào!
Tuy nhiên xác suất để Tô Lam phát đạt được thật sự là còn thấp hơn so với xác suất bị sét đánh trúng.1
Anh buông cây bút trong tay, ngả người về phía sau, dựa vào trên ghế da thật to rộng, hai tay đan vào nhau, nơi khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng: “Không ngờ được là sinh hoạt cá nhân của nhân viên nữ tại Thịnh Thế lại muôn màu muôn vẻ như vậy, điều này đúng là nằm ngoài sự mong đợi của tôi.”
“Sinh hoạt cá nhân của Tổng Giám đốc Quan cũng rất phong phú mà.” Tô Lam nhịn không được đáp một câu.1
Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, tôi phóng đãng, anh cũng không tốt hơn đâu!
Vẻ mặt của Quan Triều Viễn lập tức tối sầm xuống, môi mím chặt, thế mà lại nhất thời nghẹn họng.1
Tô Lam vội vàng cúi đầu xuống, tuy rằng trong lòng rất sảng khoái nhưng rất nhanh liền cảm thấy hối hận vì vừa rồi đã nhanh mồm nhanh miệng như vậy, suy cho cùng thì cô vẫn còn muốn tiếp tục làm việc tại Thịnh Thế mà.1
Trong phút chốc phòng làm việc trở nên im ắng, Tô Lam dường như cũng có thể nghe được tiếng hít thở của đôi bên.1
Anh quả quyết cho rằng bản thân cô là người phụ nữ rất tùy tiện nên không phải muốn thực hiện chút quy tắc ngầm trong phòng làm việc với cô đấy chứ? Trong lòng Tô Lam run rẩy, không ngừng suy nghĩ: Cô nhất định sẽ không khuất phục dưới sự dâm uy của anh đâu!1