Thịnh Hàn Ngọc đột nhiên kéo cô ra ngoài, đẩy cửa ra: Cạch! Khóa Thời Du Huyên ở ngoài trời tối.
Bên ngoài đã tối đen.
- Mặt hồ trước mắt lóe lên ánh sáng yếu ớt, bóng cây bên đường lắc lư như quái thú, gió lạnh thổi qua, Thời Du Huyên không tự giác mà rùng mình một cái, lạnh quá!
Trên người tuy rằng lạnh, nhưng lửa trong lòng lại đốt rất lớn.
Cô gõ cửa rầm rầm: “Mở cửa, Thịnh Hàn Ngọc, anh quá đáng, chiếm nhà của tôi còn đuổi tôi ra ngoài, tại sao anh cứ nhìn vào đồ tốt của người khác thế? Đầu tiên là chiếm chung cư của tôi, bây giờ lại chiếm nơi này.”
Gõ cửa rất lâu, bên trong không hề có chút phản ứng nào.
Cô chán nản tựa vào cửa, chột dạ nhìn bốn phía, càng nhìn càng thấy sợ hãi!
Trừ nước ra thì chỉ có núi, sau nhà còn có một khu rừng đào, ban ngày ngắm cảnh thì thấy đẹp không sao tả xiết, nhưng ban đêm ở bên ngoài một mình... trong lòng cô sợ hãi!
Cô hối hận, nếu biết Thịnh Hàn Ngọc dùng cách này để đối phó với cô sớm hơn, lúc nãy cố sẽ không nói nhiều như thế.
Tất cả đều là cố ý, mỗi chữ đều vì để chọc Thịnh Hàn Ngọc tức mà bỏ đi, lúc đầu cô nghĩ rất đơn giản: Biệt thự đối diện buổi tối sẽ không có khách, anh ta trở về ngủ, ngày mai buổi sáng đến ăn cơm thì tiện tay mang cho cô một phần, chuyện vô cùng hoàn mỹ.
Thế nào lại không giống trong tưởng tượng vậy chứ?
“Mở cửa đi, tôi sợ..” Thời Du Huyên khóc rưng rức, nhỏ giọng thì thầm.
Cửa không hề có dấu hiệu nào là sẽ mở.
Cô tựa lưng vào cửa, không chút chuẩn bị nào, thình lình bị ngã bật ra sau, ngã mạnh chống tứ chi lên trời, trông vô cùng khó coi!
“Ôi chao!”
Thời Du Huyên xoa mông, muốn đứng dậy, Thịnh Hàn Ngọc từ trên cao nhìn xuống, vươn một tay ra.
Cô nắm lấy bàn tay đang đưa ra, sau khi đứng dậy, đột nhiên đẩy mạnh người đàn ông kia một cái, muốn đẩy anh ra sau đó nhất ngoài cửa để báo cái thù lúc nãy.
Nhưng lòng bàn chân người đàn ông như mọc rễ, không nhúc nhích chút nào, cô lại bị quán tính mà ngã vào lòng người đàn ông kia, mũi bị đụng đau.
Lúc này, Thời Du Huyên phát hiện một chuyện còn nghiêm trọng hơn mũi bị đụng đau..
Không xong rồi, mặt nạ lệch rồi!
Thời Du Huyên nằm bất động trong lòng Thịnh Hàn Ngọc.
Người phụ nữ vừa rồi còn giường nanh múa vuốt, tràn ngập địch ý với mình, lúc này lại đột nhiên nằm trong lòng anh bất động, Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy là lạ, vừa muốn đẩy cô ra đã bị tiếng nói của cô làm giật mình.
“A! Đừng nhúc nhích.”
Thịnh Hàn Ngọc cau mày, thật sự không nhúc nhích.
Người phụ nữ trong lòng anh bắt đầu nhúc nhích...
Ánh Tử uốn éo vài lần, sau đó đột nhiên rời khỏi lòng anh như bị điện giật, sau đó xoay người đi đùng đùng lên lầu, đóng cửa phòng lại.
Anh đứng ở cửa lớn một lúc, sau đó mới đóng cửa rồi về phòng.
Phòng tổng thống, khách sạn Vương Tử.
Thịnh Dự Khải nằm trên giường, hài lòng đốt một điếu thuốc, sau đó hít thật sau một hơi, nhả ra một vòng khói.
Tiếng nước rào rào trong phòng tắm cũng ngừng, Thời Vũ Kha ướt sũng đi ra khỏi phòng tắm, mặc quần áo trước mặt Thịnh Dự Khải không chút e dè!
“Đêm nay đừng về, ở lại bên cạnh với anh được không?” Thịnh Dự Khải vẫn chưa thỏa mãn.
Thời Vũ Kha bề ngoài có dáng vẻ thục nữ, ban nãy lại để cho anh ta vô cùng thỏa mãn, người phụ nữ này rất phóng khoáng, mạnh hơn những diễn viên nho nhỏ mà anh ta câu dẫn nhiều.
“Không được.”
Thời Vũ Kha hôn gió với anh ta một cái, từ chối một cách hết sức câu dẫn nhưng cũng rất dứt khoát: “Nhà em rất nghiêm, trước tám giờ tối nhất định phải về nhà, không có khả năng qua đêm ở bên ngoài, trừ khi..”
Cô ta nói một nửa, cố ý không nói nữa.
Thịnh Dự Khải biết rõ người phụ nữ này đang kích thích khẩu vị của anh ta, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Trừ khi cái gì?”
“Trừ khi anh đến nhà em cầu hôn, nói muốn cưới em, ha ha ha ha!”
Thời Vũ Kha cười thoải mái, nói đùa mà thôi, tự cô ta cũng không xem là thật.
Từ lúc cô ta đồng ý đến khách sạn hẹn với Thịnh Dự Khải, thì đã biết sẽ xảy ra chuyện gì,
cũng biết là quan hệ giữa cô ta và Thịnh Dự Khải sẽ càng thân mật hơn, nhưng cũng biết là sẽ không làm vợ chồng được.
Sau khi Thời Vũ Kha rời khỏi cao ốc Ginza chừng khoảng nửa tiếng, Thịnh Dự Khải đã gọi điện thoại cho cô ta, hẹn cô ta đến Khách sạn Vương Tử để gặp mặt!
Thời Vũ Kha ban đầu không muốn đi, nhưng Thịnh Dự Khải lại nói một câu kì quái: “Cô Thời còn chưa trèo lên cành cao đã nôn nóng bỏ qua cành thấp như thế sao? Gặp tôi không có gì không tốt cho cô, nói không chừng tôi còn có thể giúp cô một chút.”
Cô ta suy nghĩ một lát, quyết định đi gặp.
Thịnh Dự Khải thuê phòng, lúc Thời Vũ Kha đến, anh ta không nói nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề!
Cô ta ỡm ờ một chút cũng đồng ý.
Thịnh Dự Khải nhìn chằm chằm đến lúc cô ta mặc quần áo xong cũng không nói một chữ nào, Thời Vũ Kha cầm lấy túi xách chuẩn bị đi, anh ta lại đột nhiên mở miệng: “Nếu em thật sự muốn gả cho anh, anh cưới”.
Giờ khắc này, anh ta đúng thật là nghiêm túc.
“Thôi quên đi, anh muốn cưới em cũng không muốn gả đâu.” Thời Vũ Kha mỉm cười: “Hai chúng ta là người chung một đường, không thích hợp kết hôn”
Thịnh Dự Khải nói tiếp: “Được, vậy thì cứ theo lời em nói, ngày mai vẫn giờ này, anh chờ em”.
“Hẹn hò ở khách sạn à.” Thời Vũ Kha kéo dài giọng, cười quyến rũ: “Vẫn là thôi bỏ đi em sắp làm chị dâu anh rồi, nhỡ đầu bị người ta phát hiện hai chúng ta cùng ra vào một phòng, không tốt cho cả anh và em.”
Trong lời nói của cô ta còn có ý khác, Thịnh Dự Khải hiểu ngay lập tức: “Biệt thự lần trước vẫn còn giữ lại cho em đấy, trừ em ra không có ai khác xứng với nó cả.”
“Được, vậy khi nào sang tên cho em thì gọi điện thoại, mấy ngày nay nghỉ ngơi một chút đi, nhé!” Thời Vũ Kha để lại một nụ cười ẩn ý, sau đó đóng cửa rời đi.
Thời Vũ Kha tự tin rằng, những người đàn ông đã từng lên giường với cô ta, chắc chắn sẽ lại đến tìm cô ta lần thứ hai, cho nên ngôi biệt thự ở khu Bán Sơn kia, cô ta nhất định sẽ có
được.
Biệt thự cần, Thịnh Hàn Ngọc cũng phải gả.
“Khụ khụ!”
Tiếng hô quá lớn, tự làm mệt mình.
cửa phòng lại mở ra lần nữa, Thịnh Hàn Ngọc ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng, nếu như không phải là đang xụ mặt ra thì cũng đúng là một anh chàng đẹp trai!
“Tổng giám đốc Thịnh, chào buổi sáng.” Thời Du Huyên đưa một cốc nước ấm sang: “Buổi sáng uống nước ấm tốt cho dạ dày.”
Thịnh Hàn Ngọc nhận lấy, đặt dưới mũi ngửi, mặc dù hương vị rất nhạt, nhưng anh vẫn có thể nghe được mùi thuốc nhàn nhạt.
“Cô uống đi.” Cốc nước lại được đưa về.