Sắc mặt Thời Vũ Kha lúc này đỏ ửng, nhưng không phải xấu hổ mà là tức giận: “Anh Thịnh, xin tự trọng, tôi và anh không quen biết, đừng lôi kéo làm quen với tôi.”
Trước mặt "mẹ chồng tiêu chuẩn” của mình, Thịnh Dự Khải lại lỗ mãng như thế, anh ta tuyệt đổi là cố ý.
Giang Nhã Đan cũng đã nhìn ra, chắn trước mặt con gái mình, vẻ mặt tàn khốc: “Con gái của tôi là người trong sạch, cậu không nên nói bậy làm ảnh hưởng đến thanh danh con gái tôi.”
Thịnh Dự Khải đã từng đến nhà họ Thời hai lần, mỗi lần đều là lúc Thời Vũ Thành không có ở nhà, nhưng Giang Nhã Đan thì có.
Mỗi lần Thịnh Dự Khải đến, bà ta đều vô cùng nhiệt tình, ánh mắt như mẹ vợ nhìn con rể, quy cách chiêu đãi cũng là quy cách cao cấp nhất.
Bây giờ lại cùng Thời Kha Vũ trở mặt, lại còn giả vờ như không quen biết.
Ba người họ ngồi cùng một chỗ, thái độ của Giang Nhã Đan và Thời Vũ Kha với anh ta lại rất lạnh lùng, nếu Thịnh Dự Khải còn không nhìn ra được đang xảy ra chuyện gì, thì thật sự là thằng ngốc rồi.
Thế nhưng anh ta cũng không vạch trần hai mẹ con bà ta, mà chỉ cười cười: “Thật ngại quá, quấy rầy rồi.”
Sau đó kéo mẹ mình đi đến chỗ bố đang ngồi.
Bách Tuyết không hiểu được: “Tại sao lúc nãy con không vạch trần bọn họ? Nịnh hót, chỉ biết chọn cành cao mà trèo.”
Thời Vũ Kha làm con dâu bà ta, ban đầu bà ta cũng chướng mắt.
Nhưng bà ta chướng mắt là một chuyện, Thời Vũ Kha vì muốn trèo cao mà xem thường con. trai bà ta, là một chuyện khác.
Thịnh Dự Khải cười lạnh lùng: “Muốn trèo cành cao? Không vấn đề gì, con có thể giúp cô ta.”
“Mẹ, chuyện này mẹ đừng quan tâm, chờ xem kịch vui là được.”
Một nhà ba người Thịnh Giang ngồi ăn cơm ở cách đó không xa, ba người bên này đều rất
mất tự nhiên.
Nhất là Vương Dĩnh Chi, bị Bách Tuyết ức hiếp hơn hai mươi năm, thói quen không phải muốn sửa là sửa được.
Ánh mắt bà ta cứ không tự giác mà nhìn về phía Bạch Tuyết, sợ bà ta đột nhiên có hứng thú đến gây sự!
Thời Vũ Kha, Giang Nhã Đan tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh hơn Vương Dĩnh Chi, nhưng trong lòng cũng rất thấp thỏm, trong lòng ba người đều có tâm sự, nên bữa cơm này ăn vào cũng rất tẻ nhạt vô vị.
Đồ ăn trên bàn của Thịnh Dự Khải còn chưa lên đủ mà bên này đã tàn cuộc.
Lúc rời khỏi nhà hàng, ba người ngầm hiểu lẫn nhau đi vòng ra ngoài, lúc đi đến cửa chính. mới cùng nhau thở dài một hơi.
Vương Dĩnh Chi lại tháo chiếc vòng tay ban nãy chưa tặng được ra ngoài, đeo lên cổ tay Thời Vũ Kha: “Vũ Kha, về sau cháu chính là con dâu bác, sau khi cháu kết hôn với Hàn Ngọc rồi thì cũng đừng liếc mắt đưa tình với Thịnh Dự Khải nữa.”
Thời Vũ Kha đỏ mặt, không biết là xấu hổ hay là tức giận.
Hốc mắt ửng đỏ, rưng rưng nước mắt: “Thịnh Dự Khải từng theo đuổi cháu, nhưng cháu xưa nay chưa từng để anh ta vào mắt, nếu bác gái không tin cháu, thì cứ nên lấy vòng tay lại đi thôi.”
Cô ta giả vờ muốn tháo vòng tay xuống, Vương Dĩnh Chi vội vàng ấn cổ tay cô ta lại: “Đừng tháo, bác tin cháu, bác gái chỉ muốn nhắc nhở cháu một câu thôi mà, không phải có ý nghi ngờ cháu... Sau này hai mẹ con chúng ta phải một lòng, cháu phải giúp bác đối phó người đàn bà Bách Tuyết kia.”
Hai người ăn ý với nhau, dưới tình huống Thịnh Hàn Ngọc còn chưa biết gì, Vương Dĩnh Chi đã tìm xong đối tượng làm Vợ cho anh rồi, ngay cả sính lễ cũng đã đưa qua.
Ba người chia tay nhau ở cửa nhà hàng, Vương Dĩnh Chi không về nhà mà là đi thẳng đến biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc, nói chuyện này cho con trai.
Thế nhưng khi bà ta đến biệt thự lại không gặp được ai, con trai không ở nhà, quản gia thì hỏi gì cũng không biết.
Đi đầu, khi nào về, tại sao điện thoại lại không gọi được?
Quản gia chỉ lắc đầu, cái gì cũng không biết.”
Vương Dĩnh Chi tức thở dốc, ngồi ở phòng khách chờ, bà ta không tin con trai bà ta sẽ không trở về?
Đợi vài tiếng, nước trà uống chướng bụng, toilet đi mười mấy lần, trời tối rồi nhưng Thịnh Hàn Ngọc vẫn chưa trở về.
Lúc này bà ta muốn đi về, thế nhưng ngồi uống nước mấy tiếng đồng hồ, trong thời gian này vẫn luôn có người đến thăm hỏi không ngừng nghỉ, tặng quà đưa thiệp mời.
Thế nên Vương Dĩnh Chi mới biết hóa ra con trai bà ta được hoan nghênh đến như thế?
Thế nhưng bà ta không hối hận khi chọn Thời Vũ Kha làm con dâu, những người này tặng quà đưa thiệp mời không đến biệt thự chính để tìm bà ta, mà trực tiếp đưa đến nơi này, chứng tỏ những người này không coi bà ta ra gì!
Con gái của loại người như thế này không thể nhận được.
Vương Dĩnh Chi trở về, quản gia vội vàng bảo người hầu đi đóng gói đồ ăn, tự mình mang hộp cơm đưa đến nhà đối diện.
Thời gian ăn tối đã qua hơn một tiếng, quản gia vừa bày đồ ăn lên bàn, vừa giải thích nguyên nhân mình đến trễ: “Thật xin lỗi cậu chủ, cơm tối đến chậm rồi, buổi chiều bà chủ đột nhiên đến, bà ấy đi rồi tôi mới có thể ra ngoài.”
“Ừ” Thịnh Hàn Ngọc ừ một tiếng thể hiện rằng anh đã biết.
Anh không hỏi Vương Dĩnh Chi đến làm gì, đơn giản chính là thấy mắt anh đã khỏi rồi, muốn. mượn thể lực của anh để làm mưa làm gió.
Hoặc là có mục đích tương tự với những người khách không mời mà đến kia, muốn tìm vợ sau cho anh mà thôi, cũng có khi đã tìm được nên đến tranh công... Dù sao cũng không có chuyện gì tốt.
Đồ ăn cũng giống như buổi trưa, cũng là đầy tràn một bàn, chỉ có điều trên bàn lại thêm một món cua cay.
“Sao lại có cả món này nữa?”
Quản gia vừa lấy về vừa giải thích: “Món này là phu nhân mang đến, cứ khăng khăng là cậu thích ăn, nhà bếp đóng gói sai, để tôi mang về.”
Thịnh Hàn Ngọc không thích ăn hải sản, nhưng thích ăn cay.
Thịnh Dự Khải không ăn cay, không ăn hầu hết các loại hải sản, nhưng lại thích ăn cua nhất.
Vương Dĩnh Chi đại khái là lâu quá rồi không ở cùng con trai, nên đã lẫn lộn sở thích của hai người.
Thời Du Huyên ở trong phòng nghe được mùi thơm của thức ăn, từ trên lầu đi xuống, quản gia nhìn thấy cô cũng sửng sốt: “Cô là ai?”
Nhìn có hơi quen mắt.
Trong ấn tượng của quản gia, bên này hẳn là chỉ có một người hầu không biết nấu ăn, quét dọn vệ sinh cũng qua loa là A Sửu.
Kết quả, lại có một người phụ nữ xa lạ đi từ trên lầu xuống, không phải A Sửu, gương mặt hoàn toàn xa lạ, nhưng lại đem đến cho bà cảm giác rất quen thuộc... Nói thế nào đây nhỉ? Rất giống với cô chủ đã mất tích.
Cô không trả lời, trực tiếp ngồi vào bàn ăn, nhìn thấy món cua cay, mắt cũng sáng lên!
Thời Du Huyên thích ăn cua nhất, không có món nào thích hơn được.
Thịnh Hàn Ngọc tự tay lấy của cay ra từ trong hộp ra, đặt trước mặt Ảnh Tử: “Cô thích thì ăn hết đi.”
“Mắt anh nhìn đi đâu vậy? Còn nhìn tôi móc mắt anh ra đấy.”
Cô chống nạnh, hung thần ác sát bắt đầu mở miệng: “Trách không được Giản Di Tâm không muốn ra gặp anh, trong lòng nhớ thương một người phụ nữ, trên danh nghĩa lại chiếm lấy một người phụ nữ khác, bên ngoài lại còn có vô số phụ nữ tơ tưởng anh, còn nhìn tôi làm gì? Anh còn thiếu phụ nữ à?”
Sắc mặt Thịnh Hàn Ngọc âm trầm đến mức có thể vắt ra mực, nhưng vẫn không dời mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt dò xét biến thành phẫn nộ!