“Sao lại thế này, Ánh Tử, mau nghe điện thoại đi, chuyện gấp chết người rồi đây..." Giản Nghi Ninh bấm gọi đi gọi lại, nhưng kết quả vẫn chẳng ai nghe máy.
Không còn cách nào nữa, anh ấy đành nói đại tình huống khẩn cấp bên phía mình, sau đó chỉnh sửa câu từ vài chỗ rồi đăng lên QQ.
Rất nhanh sau đó, Thời Du Huyên đã trả lời tin của anh ấy: "Có thể tùy ý các
anh."
Advertisement
Đây là đồng ý rồi đúng không?
Giản Nghi Ninh cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ ở đây, sở dĩ Ảnh Tử không muốn rời khỏi Giang Châu này, lý do duy nhất khiến cô đồng ý rời đi với anh ấy là vì để trốn Thịnh Hàn Ngọc.
Kết quả hiện giờ thì sao, Thịnh Hàn Ngọc cũng đi qua đó với bọn họ, thứ anh ấy cần là cô muốn dùng biện pháp gì đối phó, vậy mà cô lại "Dễ nói chuyện" đến lạ, một phát đã đồng ý ngay rồi?
Đây là tình huống quý gì đây?
Không đúng.
Giản Nghi Ninh cảm thấy anh ấy phải nói chuyện trực tiếp với Ảnh Tử, anh ấy cần kể lại câu chuyện một cách rõ ràng với cô.
Lần này, Thiên Mã di chuyển đến địa bàn khác tổn thất không ít tiền, mục đích chẳng phải là vì né tránh Thịnh Hàn Ngọc sao? Nếu giờ đồng ý để anh cùng đi qua, vậy thì thà tiếp tục ở lại Giang Châu còn hơn.
Anh ấy gọi điện nhưng không ai bắt máy, cuối cùng đành tự mình quay về tìm Ảnh Tử.
Lúc đến chung cư mới phát hiện ra mình không mang theo chìa khóa, ấn chuông cửa thì ấn nửa ngày cũng không thấy có ai ló mặt ra.
Giản Nghi Ninh sợ Ảnh Tử ở một mình trong phòng đã xảy ra chuyện không hay, lòng anh ấy nóng như lửa đốt, vội vàng đi tìm người quản lý chung cư, chuẩn bị giải trình tình huống để yêu cầu họ dùng phương pháp đặc thù mở cửa.
Ai ngờ anh ấy còn chưa kịp mở miệng thì chị ngồi ở quầy lễ tân đã cười khanh khách, sau đó đưa cho anh một cái chìa khóa, nói: "Đây, cô Thời nói anh sẽ quay lại đây lấy chìa khóa này sớm thôi, thật không ngờ cô ấy lại nói chuẩn như vậy."
“Cô ấy ra ngoài rồi sao?"
Chị gái ở quầy lễ tân tiếp tục nói: "Còn xách theo một cái vali nữa, trông có vẻ rất vội."
“Cô ấy đi đâu?”
Giản Nghi Ninh giờ phút này gấp hơn bao giờ hết, cô có thể đi đâu chứ?
Chị gái kia lắc đầu: "Cô ấy không nói với chúng tôi là sẽ đi đâu... À, tôi nhớ rồi, cô Thời nói có để lại một tờ giấy ở trên bàn cho anh đó, nói anh nếu quay lại thì hãy đọc tờ giấy đó, đọc xong sẽ hiểu rõ mọi chuyện."
“Cảm ơn.”
Giản Nghi Ninh nắm lấy chìa khóa rồi chạy như bay về phòng.
Khi anh ấy mở cánh cửa lớn ra, quả nhiên, trên bàn ở phòng khách có đặt một tờ giấy.
Anh ấy cầm lên xem, những dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp của cô xuất hiện rõ mồn một trên tờ giấy.
A Ninh:
Tôi đi rồi, nếu anh còn coi tôi là bạn thì xin anh đừng tìm tôi nữa!
Cảm ơn anh vì đã chăm sóc tôi suốt mấy ngày nay, cũng cảm ơn anh vì đã giúp đỡ và chăm sóc tôi hơn năm năm nay... Nếu không có anh thì có lẽ giờ tôi vẫn còn ở nhà họ Thời giả ngu, và thậm chí là phải sống dưới mũi giày của Giang Nhã Đan và Thời Vũ Kha để cầu xin sự sống.
Có thể nói là, nếu tôi không gặp được anh, thì đã không có Thời Du Huyên của hiện tại rồi.
Là anh giúp tôi mở mang tầm mắt, cũng là anh đem đến cho tôi một sự nghiệp vô cùng tốt, giúp tôi kiếm thật nhiều thật nhiều tiền...
Cuối cùng, tất cả những gì còn lại chỉ là một lời nói cảm ơn, Giản Nghi Ninh không muốn đọc tiếp nữa.
Tính cách của Ảnh Tử anh ấy biết rõ, càng khách sáo thì càng chứng tỏ cô đang xa lánh mình!
Hiện giờ anh ấy chỉ muốn biết, anh ấy chỉ vừa mới đi khỏi một lúc thôi, rốt cuộc Ảnh Tử đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tại sao lại đột nhiên không từ mà biệt như thế, còn để lại cho anh ấy một bức thư tạm biệt như vậy nữa chứ.
Còn chưa đọc xong, anh ấy đã lôi điện thoại ra bấm gọi cho Thịnh Hàn Ngọc, nói: "Anh đã nói gì với Ảnh Tử hả? Tại sao cô ấy lại ra đi không lời từ biệt thế này?".
“Cậu nói sao?" Giọng nói ở đầu dây bên kia đột nhiên tăng lên mấy độ, Thịnh Hàn Ngọc hỏi: "Giờ cậu đang ở đâu? Tôi sẽ qua đó ngay lập tức."
Ảnh Tử cũng đã đi rồi, có giấu giếm nữa cũng chẳng được gì, vậy nên Giản Nghi Ninh đã cung cấp địa chỉ cho anh, rất nhanh sau đó, Thịnh Hàn Ngọc đã đến nơi.
“Cậu cũng giỏi giang nhỉ, vậy mà lại giấu Huyên Huyên ở đây?"
Từ khi nghe được địa chỉ, Thịnh Hàn Ngọc chỉ biết giận sôi máu, anh đã vắt óc nghĩ tới những khả năng có thật, nhưng thật không ngờ, Giản Nghi Ninh lại giấu cô ở một chỗ thế này!
“Ảnh Tử bỏ đi rồi, cô ấy nói không cần anh cũng không cần tôi, tự mình rời đi rồi..." Giản Nghi Ninh ngồi xổm trên mặt đất khóc nức nở.
“Sao lại thế này? Chẳng phải mấy người đã bàn nhau chuyện ra nước ngoài hay sao? Tại sao cô ấy lại tự ý bỏ đi như vậy?" Đối với những lời của Giản Nghi Ninh, Thịnh Hàn Ngọc cũng không hoàn toàn tin tưởng cho lắm, anh cảm thấy đây là mưu kế của Thời Du Huyên, mục đích chính là để anh không tìm ra được cô.
“Anh còn mặt mũi đứng đây hỏi tôi à? Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng."
Giản Nghi Ninh đấm thẳng một quyền vào mặt Thịnh Hàn Ngọc, nói: "Tất cả đều tại anh, chắc chắn là anh đã gọi tôi đến, sau đó thì phải người tới kích động cô ấy khiến cô ấy giận..."