Tập đoàn Thiên Mã.
Giản Nghi Ninh nhìn thấy Thịnh Hàn Ngọc ngồi trong văn phòng, anh ấy không kiên nhẫn nói: "Nếu anh muốn nói chuyện công ty với tôi thì chúng ta hãy bắt đầu ngay bây giờ. Còn nếu anh muốn mọi từ miệng tôi để biết thêm về Ảnh Tử, vậy được, tôi sẽ đi ngay lập tức."
Anh ấy vừa mở miệng là đã phá hỏng mọi thứ.
Advertisement
Thịnh Hàn Ngọc hỏi: "Công ty chuyển đi đâu vậy?"
Trước giờ anh ấy chưa bao giờ chịu sự uy hiếp của người khác, nhưng chuyện này liên quan đến Thời Du Huyên, vậy nên anh ấy không thể không thỏa hiệp.
Công ty hai nhà có mối quan hệ hợp tác vô cùng chặt chẽ, anh đưa ra câu hỏi như vậy cũng chẳng có gì là quá đáng, nhưng Giản Nghi Ninh lại không có ý định nói với anh: "Anh không quản được đâu, lần này tôi tới đây gặp anh là để bàn về chuyện hợp tác giữa hai nhà chúng ta. Từ nay trở đi tất cả sẽ được hủy bỏ, tiền vi phạm hợp đồng anh cứ tính rồi đưa ra con số cụ thể đi, tôi sẽ bồi thường."
Con số này vô cùng lớn, nhưng Giản Nghi Ninh không hề để bụng!
Chỉ cần không phải dây dưa với Thịnh Hàn Ngọc, chỉ cần có thể bên nhau sớm chiều với Ảnh Tử, dù có tán gia bại sản anh ấy cũng chẳng quan tâm, huống chi là vài ba con số vi phạm hợp đồng.
“Không được.”
Thịnh Hàn Ngọc cự tuyệt thẳng thừng, nhưng giọng điệu thì vẫn ra về việc công xử theo phép công: "Tôi không đồng ý chấm dứt hợp tác, và trong thời gian hợp tác này, cậu cũng không có lý do gì để yêu cầu tôi làm như vậy cả."
“Tôi sẽ bồi thường tiền cho anh."
“Tôi không quan tâm."
Cuộc đàm phán này đã không còn cách nào để đi đến hồi kết, chỉ cần Thịnh Hàn Ngọc không đồng ý, thì Giản Nghi Ninh cũng chỉ biết giương mắt đứng nhìn mà không biết làm thế nào.
Vì thế, anh ấy đã áp dụng thủ đoạn dùng đường cong cứu nước, thay đổi thái độ, nói lời ngon tiếng ngọt với Thịnh Hàn Ngọc. Anh ấy bắt đầu diễn thuyết: “Tốt nhất là đừng hợp tác thì hơn, làm ăn buôn bán điều quan trọng nhất chính là không khí hòa thuận cùng nhau kiếm tiền, hiện giờ quan hệ giữa hai nhà đã đi đến mức này rồi, tiếp tục cột vào nhau thì cũng chẳng người nào có lợi cả... Như vậy chỉ khiến mọi người thêm khó xử, chúng ta hà tất gì phải thế?"
Giản Nghi Ninh buông "Lời nói thấm thía" đến nửa ngày, đáp lại Thịnh Hàn Ngọc vẫn không chịu mở miệng nói lấy một lời.
Anh vẫn giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Giản Nghi Ninh, nhìn đến nỗi Giản Nghi Ninh phát giận: "Anh nhìn tôi làm gì? Đồng ý hay không đồng ý thì nói một câu."
“Không đồng ý”.
Giản Nghi Ninh suýt chết vì tức, chung quy lại thì mấy lời anh ấy vừa nói đều vô ích chẳng có tác dụng gì.
“Không đồng ý cũng phải đồng ý, dù sao thì chúng tôi cũng sắp dọn đi rồi, anh tính xem làm thế nào đi."
Nếu Thịnh Hàn Ngọc đã dầu muối không ăn, vậy thì Giản Nghi Ninh cũng dứt khoát chơi kiểu đểu giả bất lương thế này.
Anh ấy nghĩ làm như vậy thì Thịnh Hàn Ngọc sẽ không có cách nào khác sao? Đáng tiếc, sai rồi.
Thịnh Hàn Ngọc khẽ cười, giọng điệu vẫn thể hiện như mình việc công xử theo phép công: "Các cậu dọn đi thì tôi cũng có thể dọn đi theo, khai thác thêm thị trường nước ngoài cũng không tồi..."
“Cái gì?”
Giản Nghi Ninh khiếp sợ trợn tròn đôi mắt, anh ấy không ngờ Thịnh Hàn Ngọc sẽ đưa ra ý định muốn dọn đi theo bọn họ.
Giản Nghi Ninh nóng ruột, anh ấy mặc kệ đây có phải văn phòng hay không, cũng mặc kệ luôn việc có phải hai người đang bàn chuyện công việc hay không, bất chấp nói chuyện theo cách xưng hô cũ: "Anh Hàn Ngọc, anh làm bên lĩnh vực công thương nghiệp thì đi theo chúng tôi làm cái gì? Đừng vì sự náo nhiệt nhất thời mà chạy theo chúng tôi, anh vẫn nên ở lại Giang Châu phát triển thì tốt hơn, Thiên Mã đi rồi, toàn bộ Giang Châu này sẽ là thế giới của Đính Thịnh."
“Nước Mĩ cũng không phải không thể phát triển công thương nghiệp, cây dời chỗ thì chết, người dời chỗ thì sống, tôi cảm thấy ý tưởng của các cậu rất hợp lý đó chứ, mà tôi cũng muốn Đính Thịnh hợp tác với Thiên Mã, hai bên cùng nhau phát triển, công ty hai nhà có thể hỗ trợ lẫn nhau..."
Thịnh Hàn Ngọc từ tốn nói ra kế hoạch, chưa hết, anh còn ngại Giản Nghi Ninh phản ứng chưa đủ kịch liệt, nói tiếp: "Người của tôi đã tới xem địa điểm rồi, tối hôm nay các cậu có chuyến bay đúng không? Được, vậy tôi sẽ mua cùng loại vé với các cậu."
Đừng nhìn Giản Nghi Ninh im lặng không nói gì, anh đã ở công ty Thiên Mã đợi một giờ đồng hồ, nên những gì cần biết anh đều biết cả.
Vốn dĩ chẳng cần hỏi Thời Du Huyên ở đâu, chỉ cần nhìn Giản Nghi Ninh chằm chằm không chịu tha, thì dù có muốn chạy cũng không thể chạy nổi.
Giản Nghi Ninh hết chiêu, anh ấy nói với vẻ mặt đau khổ: "Chuyện này nếu chỉ liên quan đến một mình tôi thì không vấn đề gì, nhưng đây lại không phải vậy, tôi phải thương lượng với Ảnh Tử đã."
Thịnh Hàn Ngọc chia tay về phía trước, dùng tay ra hiệu như muốn nói "Mời tự nhiên", sau đó bắt chéo chân, bình tĩnh ung dung.
Anh ấy ra khỏi văn phòng thì lập tức lôi điện thoại ra gọi cho Thời Du Huyên, nhưng không ai nghe.