“Không cho phép em đi.” Thịnh Hàn Ngọc nói.
Cô tiếp tục hỏi: "Em hỏi anh yêu em hay yêu cô ta, xin anh hãy cho em một câu trả lời rõ ràng. Anh nói vậy là có ý gì? Anh không nói tiếng nào đã đưa người ta về đây, ngay cả bố mẹ cô ta tới đón cũng không cho đi."
"Thịnh Hàn Ngọc, anh xem em là đồ ngốc à? Đừng nói với em rằng anh không hề có chút tình cảm nào với cô ta."
Advertisement
Thịnh Hàn Ngọc đang định nói gì đó thì quản gia đột nhiên gõ cửa: "Cậu chủ, ông Giản và bà Giản vừa tới, họ nói muốn gặp cậu một lát."
“Em đi với anh đi, để tránh cho anh và em phải nói hai lần.” Anh nắm lấy tay Thời Du Huyên.
Cả hai cùng nhau đi xuống lầu, ba người nhà họ Giản đều đã đến. Bà Giản và ông Giản vừa nhìn thấy Thịnh Hàn Ngọc đã vội hỏi con gái mình đâu?
Anh đã tìm thấy cô ta ở đâu?
Bà Giản gạt nước mắt nói không ngờ con gái vẫn còn sống, bây giờ đã tìm được cô ta thì dù có chết, bà cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.
Chỉ có Giản Nghi Ninh phát hiện sắc mặt của Thời Du Huyên không tốt, quan tâm hỏi cô: "Ảnh Tử, sao sắc mặt cô xấu thế?"
"Không sao, do tôi nghỉ ngơi không tốt thôi"
Cô tùy tiện tìm cớ hàm hồ cho qua chuyện. Dù sao cũng đâu thể nói do bị chị gái anh chọn giận nên ăn không ngon ngủ không yên được.
Thịnh Hàn Ngọc nói với mọi người rằng sau khi Thịnh Dự Khải nói Giản Di Tâm chưa chết vào hôm đó, anh đã đến cục cảnh sát vài lần để hỏi về tình hình năm đó.
Thịnh Dự Khải đã tiết lộ một bí mật đã được che giấu suốt năm năm.
Năm năm trước, Gián Di Tâm đã được Thịnh Dự Khải cứu ra ngoài. Nhưng sau khi cứu thì phát hiện khuôn mặt cô ta bị lửa thiêu nên đã mất hết hứng thú, đưa cô ta đến một phòng khám nhỏ để điều trị rồi mặc kệ không lo.
Đến khi sực nhớ ra rồi quay lại tìm thì người đã rời khỏi phòng khám rồi. Chẳng ai biết đã đi đâu.
Lúc đó cả nhà họ Giản lẫn ông cụ Thịnh đều bắt đầu đi tìm Giản Di Tâm, anh ta không dám nói mình đã cứu được người rồi lại để mất nên chỉ ước có thể phủi sạch tất cả quan hệ với Giản Dị Tâm, vì vậy nên hoàn toàn không hé răng một lời nào.
Nhưng sau này Thịnh Hàn Ngọc lại điều tra ra được nguyên nhân vụ cháy, anh còn mò mẫm bám riết Thịnh Dự Khải không buông. Do vậy nến Thịnh Dự Khải lại càng không nói chuyện Giản Dị Tâm vẫn còn sống cho anh biết, anh ta muốn nhìn thấy bộ dạng anh đau buồn tuyệt vọng không gượng dậy nổi.
Nhưng điều mà Thịnh Dự Khải không ngờ được là chẳng những Thịnh Hàn Ngọc không suy sụp tinh thần, mà còn lập nên một tập đoàn Đinh Thịnh ngay dưới mũi anh ta.
Ở biệt thự nhà họ Thịnh hôm đó, Thịnh Dự Khải biết lần này anh ta không còn cơ hội trở mình nào nữa nên mới nói ra chuyện Giản Di Tâm còn sống.
Thịnh Hàn Ngọc tìm được phòng khám bệnh năm đó, tìm hiểu nguồn gốc từng chút và phát hiện ra Giản Dị Tâm đã bị bác gái của cô ta bắt đi.
Trong lúc anh đang điều tra tung tích của Giản Dị Tâm thì bị đối phương phát hiện, bác gái của Giản Di Tâm đã chủ động liên lạc với Thịnh Hàn Ngọc và nói sẽ đưa Giản Di Tâm về nhưng đừng nói cho ai biết.
Khuôn mặt bị thương và da trên cơ thể của Giản Dị Tâm đã được phục hồi như ban đầu thông qua phẫu thuật thẩm mỹ liên tục và ghép da trong mấy năm qua, nhưng bác gái của cô ta cho anh biết Giản Di Tâm bị mất trí nhớ.
Tuy đã mất trí nhớ nhưng vẫn nhớ rõ anh, nhưng ngoài anh ra thì không nhớ ai cả!
Bà Giản oán giận trừng mắt nhìn chồng: "Đều tại ông hết. Lúc trước nói cái gì mà nhận con thừa tự cũng không sao. Ông xem xem, con gái bị người ta bắt đi năm năm trời, chúng ta còn tưởng con bé đã chết rồi."
Bà Giản chỉ nói được mấy câu đã bắt đầu khóc nức nở, chồng bà cũng đuối lý không cãi lại được.
Sau khi biết rõ mọi chuyện, ba người nhà họ Giản đều muốn đưa Giản Di Tâm về nhà. Nhà họ mở bệnh viện lớn, muốn tìm bác sĩ chữa bệnh cho cô ta cũng tiện hơn Thịnh Hàn Ngọc rất nhiều.
+
1
Thịnh Hàn Ngọc lộ vẻ khó xử: "Chỉ sợ việc này không được!"
"Tại sao lại không được?"
Giản Nghi Ninh tức giận nói: "Anh đừng quên, bây giờ anh là người đã có vợ rồi. Thịnh Hàn Ngọc, tôi cảnh cáo anh không được có ý định một chân giẫm hai thuyền. Dù là Ảnh Tử hay chị gái tôi, anh đều không được quyền làm tổn thương họ"
Thấy anh ấy hiểu lầm, Thịnh Hàn Ngọc giải thích: "Không phải như thế, khi đồng ý để tôi đưa Di Tâm về, điều kiện của bác gái cậu là không được để cô ấy trở về nhà cậu, nếu không sẽ lập tức đưa cô ấy đi."
"Lẽ nào lại thế."