“Được.”
Anh đặt quả trứng luộc của mình trước mặt Giản Di Tâm.
Cô ta lại ra yêu cầu: "Anh bóc cho em đi.”
Advertisement
Anh liếc nhìn vợ một cái, sau đó vẫn ngoan ngoãn bóc trứng đặt lên đĩa trước mặt Giản Di Tâm.
Vì để công bằng, anh lại bóc thêm quả trứng thứ hai đặt vào đĩa vợ mình.
Giản Di Tâm thấy vậy thì lập tức tỏ vẻ bất mãn: "Hàn Ngọc, anh đối xử với quản gia tốt quá rồi đó. Cô ta chỉ là người giúp việc mà thôi, sao có thể ngồi ăn cùng một chỗ với chúng ta chứ?"
Thời Du Huyên không nói lời nào, cũng không nhúc nhích lấy một phân. Cô chỉ nhìn chằm chằm Thịnh Hàn Ngọc, nghĩ thầm xem anh sẽ nói thế nào?
“Di Tâm, em ăn đi. Đều là người trong nhà nên thế nào được, anh không để ý đến những thứ này. Thịnh Hàn Ngọc không nhìn vào mắt cô ta, nói mấy câu qua loa để lừa gạt.
Giản Di Tâm cầm miếng sandwich ba lớp lên cắn một cái, sau đó nhổ ra!
"Phì!"
"Phì phì phì!"
"Đây là thứ gì vậy hả? Mặn quả."
Cô ta thuận tay bưng chén cháo trước mặt Thịnh Hàn Ngọc uống hai ngụm lớn, sau đó tự nhiên như không đặt nó về chỗ cũ rồi mới nhìn Thời Du Huyên càu nhàu: "Quản gia của anh làm việc kiểu gì vậy chứ? Ngay cả sandwich ba lớp cũng khó ăn đến vậy thì cô ta còn có thể làm được gì nữa? Cô bị sa thải, nhận ba tháng lương rồi đi đi."
"Cô Giản à, tôi e rằng lời của cô nói không được tính đâu."
Thời Du Huyên bình tĩnh bưng chén cháo trước mặt lên nhấp một ngụm, sau đó liếc Thịnh Hàn Ngọc.
Anh vội vàng tranh thủ thời gian hòa giải: "Di Tâm, em đừng bận tâm đến những chuyện vặt vãnh này. Ăn cơm xong chúng ta đi bệnh viện nhé."
“Hàn Ngọc, anh sẽ luôn ở bên cạnh em chứ?” Giản Di Tâm dùng đôi mắt ướt sũng nhìn chằm chằm Thịnh Hàn Ngọc. Thời Du Huyên cũng nhìn anh chăm chủ, có điều là đang dựng thẳng mày và trợn trừng mắt.
Mặc dù không nói nhưng anh vẫn hiểu được ẩn ý trong ánh mắt đó: Thịnh Hàn Ngọc, anh lo mà trả lời cẩn thận cho em, suy nghĩ kỹ trước khi nói!
Thịnh Hàn Ngọc chưa từng cảm thấy khó xử như vậy. Hai người phụ nữ đồng thời tấn công còn khó hơn giải quyết bất cứ vấn đề nan giải nào.
Anh né tránh ánh mắt của Thời Du Huyên, vờ như không nhìn thấy mà nói nhỏ với Giản Di Tâm: "Ừ, anh sẽ cùng em đến bệnh viện. Ăn no rồi chúng ta sẽ đi."
Một bữa sáng khói lửa bùng lên khắp nơi cuối cùng cũng kết thúc. Sau khi ăn xong, Thịnh Hàn Ngọc kêu Giản Di Tâm lên xe trước, còn anh viện cớ lên lầu lấy cặp công văn để quay về ôm Thời Du Huyên hôn thật sâu: "Anh xin lỗi vợ là, hại em phải chịu ấm ức rồi. Sau này chắc chắn anh sẽ bồi thường cho em thật tốt."
"Hôm nay cô ta sẽ không theo anh trở về đây nữa. Đây là lời chính miệng anh đã nói đấy!" Thời Du Huyên dùng tay nắm chặt cổ áo anh: "Thịnh Hàn Ngọc, anh nói chuyện thì phải giữ lời. Nếu cô ta còn trở về đây thì em sẽ đi ngay."
"Huyên Huyên, em đừng như vậy mà. Di Tâm chỉ là một người bệnh..."
Thời Du Huyên nghĩ thầm cô ta là người bệnh, còn em là phụ nữ mang thai đây này. Em đang mang thai đứa con của anh trong bụng, anh không nên đối xử tốt với em hơn một chút sao?
Nhưng mà cô không nói.
Cô không muốn dùng đứa bé để trói buộc anh. Nếu Thịnh Hàn Ngọc chọn cô, đó chỉ có thể là vì yêu cô mà không phải vì bất kỳ lý do nào khác.
Dùng thủ đoạn hay dùng bất kỳ điều kiện nào kèm theo cũng không phải là điều mà Thời Du Huyên muốn làm.
“Em không quan tâm, anh đã hứa với em rồi!” Cô ra vẻ điêu ngoa nhưng thực tế trong lòng đau khổ thế nào chỉ có cô mới rõ nhất.
Thịnh Hàn Ngọc đưa Giản Di Tâm đến bệnh viện.
Ngay sau khi hai người họ rời đi, Giản Nghi Ninh đã gọi điện tới hỏi cô tại sao Giản Dị Tâm lại đi cùng với Thịnh Hàn Ngọc, sao lại tìm được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thời Du Huyên còn muốn biết chuyện gì đang xảy ra hơn cả anh ấy, nhưng kể từ khi Thịnh Hàn Ngọc dẫn người về cho đến bây giờ, Giản Di Tâm vẫn luôn ở bên cạnh anh, cô không có thời gian và cơ hội để hỏi rõ ràng.
Cô không khỏi tức giận đáp: "Tôi không biết, anh hỏi Thịnh Hàn Ngọc đi."
"Anh ấy không nghe điện thoại của tôi."
Nghe Giản Nghi Ninh nói vậy, Thời Du Huyên mới chợt nhớ vì để không làm phiền Giản Di Tâm nghỉ ngơi nên anh đã tắt điện thoại.
"Anh ấy đưa chị gái anh đi khám bệnh, còn đi bệnh viện nào thì tôi không biết. Anh đừng nói là tôi nói đấy." Thời Du Huyên vẫn tiết lộ hành tung của hai người.