Chắc chắn là cô ta đang cố ý. Cô ta biết rõ cô là vợ của Thịnh Hàn Ngọc nhưng vẫn cố ý nói như vậy.
Nhưng Thời Du Huyên không nổi giận ngay tại chỗ, mà trái lại còn cười nhẹ nhàng hỏi: "Được chứ cô giản, không biết cô Giản muốn ăn gì? Muốn tôi tự làm hay đầu bếp nữ làm cho cô?"
"Nếu cô có thể tự làm thì càng tốt. Tôi muốn ăn sandwich cá ngừ Cali ba lớp, trứng tráng sữa bò và salad rau quả." Giản Dị Tâm chọn món.
Thời Du Huyên liên tục gật đồng ý: "Được, tôi sẽ xuống bếp chuẩn bị ngay."
Advertisement
Nếu đã dám bắt cô nấu cơm thì cô ta nên chuẩn bị tinh thần mình ăn đồ mặn chết đi.
Từ lúc Thời Du Huyên đồng ý, Thịnh Hàn Ngọc đã biết rằng Giản Di Tâm sắp phải ăn đau khổ rồi. Nhưng anh không thể mở miệng nhắc nhở cô ta được. Trong chuyện này vợ anh đã phải chịu đựng rất nhiều ấm ức rồi, nếu còn không cho cô làm chút chuyện gì đó để giải tỏa thì chỉ sợ Vợ anh sẽ gây chuyện ồn ào rồi bỏ nhà đi lần nữa mất.
Thời Du Huyên vào bếp căn dặn đầu bếp chỉ chuẩn bị bữa sáng cho hai người, còn cô tự tay chuẩn bị phần của Giản Dị Tâm!
Không phải muốn ăn sandwich cá ngừ Cali ba lớp sao? Cái này thì dễ thôi mà. Cô mở hộp cá ngừ cá ngừ Cali ra, lấy lọ muối và múc vào trong: một thìa, hai thìa, ba thìa...
“Cô chủ ơi, đồ hộp không cần bỏ thêm muối đầu ạ. Hơn nữa cô cho thêm quá nhiều rồi.” Đầu bếp có lòng tốt nhắc nhở.
Thời Du Huyên liếc anh ta một cái rồi thản nhiên nói: "Anh cứ lo làm việc của mình đi, đừng xen vào chuyện của tôi."
Lúc này đầu bếp mới phản ứng kịp, hóa ra có chủ đang cố ý! Vì vậy không nhiều chuyện nữa.
Bữa sáng được dọn lên bàn, Thời Du Huyên mỉm cười dịu dàng tự mình đi mời Giản Di Tâm tới dùng bữa.
“Cô cực khổ rồi.” Giản Di Tâm lịch sự nói cảm ơn.
Thời Du Huyên cũng rất lịch sự đáp lại: "Không có việc gì. Đây là nhà tôi, tôi là chủ nhà và cô là khách. Dù tôi vất vả một chút thì cũng là việc nên làm."
"Cô là chủ nhà? Cô không phải là quản gia sao?"
Thời Du Huyên chỉ chỉ dì Trương đứng bên cạnh và nói: "Dì ấy mới là quản gia, còn tôi là vợ của Thịnh Hàn Ngọc - Thời Du Huyên."
Sắc mặt Giản Di Tâm thay đổi ngay lập tức.
Thịnh Hàn Ngọc trừng mắt liếc nhìn Thời Du Huyên, trách cô không nên nói những lời như vậy vào lúc này.
Nhưng vẫn âm thầm nói với Giản Di Tâm: "Cô ấy không có lừa em. Em đã bỏ đi năm năm rồi, trong năm năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Anh đã kết hôn. Cô ấy là vợ anh..."
"Không! Tôi không tin, tôi không nghe, tôi không muốn nghe!"
+
Giản Di Tâm đột nhiên bị kích động, cô ta lấy tay bịt tai hét lên rồi ngã xuống đất run rẩy không ngừng.
Thời Du Huyên vô cùng sợ hãi, không biết tại sao lại như vậy.
“Mau đi lấy thuốc trong túi của anh tới đây, cái lọ thuốc nhỏ màu xanh lam ấy.” Thịnh Hàn Ngọc vừa trấn an Giản Dị Tâm vừa nói với Thời Du Huyên.
"À, được. Em lập tức đi ngay"
Cô lên lầu tìm túi công văn của Thịnh Hàn Ngọc, từ trong đó tìm thấy lọ thuốc màu xanh rồi nhanh chóng cầm xuống lầu đưa cho anh. Thịnh Hàn Ngọc đổ ra vài viên nhét vào trong miệng Giản Di Tâm, cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Dù đã bình tĩnh nhưng trên mặt vẫn còn nước mắt, cô ta đáng thương nói với Thời Du Huyên: "Vừa rồi cô chỉ gạt tôi thôi đúng không? Cô không phải VỢ anh ấy, anh ấy cũng không có vợ. Anh ấy vẫn luôn chờ tôi."
Bộ dạng vừa rồi của Giản Di Tâm thật quá đáng sợ, Thời Du Huyên sợ cô ta lại phát bệnh lần nữa, nên dù trong lòng không muốn thì vẫn phải miễn cưỡng gật đầu cho qua: "Đúng vậy, vừa rồi tôi chỉ gạt cô thôi, tôi là quản gia của anh ấy."
Nói xong suýt chút nữa cô đã tự cắn vào đầu lưỡi của mình.
Cô tự hỏi sao mình lại như thánh mẫu vậy chứ? Có phải bị ngốc rồi không?
Thịnh Hàn Ngọc liếc nhìn cô đầy cảm kích, thậm chí còn dùng tay ra dấu bắn tim cho cô sau lưng Giản Di Tâm, khiến trong lòng cô mới cân bằng hơn một tí.
"Chúng ta ăn sáng đi."
Giản Di Tâm uống thuốc xong thì nhanh chóng trở lại bình thường, cô ta rửa mặt và tay, chuẩn bị ăn sáng.
Ba người ngồi xuống bàn, Giản Di Tâm vừa nhìn thấy đồ ăn trước mặt liền cau mày.
Miếng sandwich ba lớp trông không tệ, có cá, có rau và bánh mì.
Nhưng sữa bò và trứng gà trên đĩa là sao vậy?
Trong đĩa rót đầy sữa bò, ở giữa đĩa sữa bò có một quả trứng trần nước sôi.
"Hàn Ngọc, em không muốn ăn cái này. Anh đưa trứng luộc của anh cho em đi." Giản Di Tâm thẳng tay đẩy đĩa "Trứng tráng sữa bò" qua một bên rồi làm nũng với và Thịnh Hàn Ngọc.