“Bởi vì người gọi đến là Thịnh Hàn Ngọc nên tạo không nhận không được có phải không...”
Vết nứt trên màn hình ngày càng lớn, cuối cùng cũng bị nước vào, không đổ chuông nữa.
Thịnh Dự Khải mệt thở ra hơi, ngồi bệt xuống đất đắc ý nhìn, còn cố chấp với chiếc điện thoại của Thịnh Trạch Dung: “Không kêu nữa rồi chứ gì, rốt cuộc mày cũng nhận thua, tạo đã nói mày không phải là đối thủ của tao mà, từ nhỏ đến lớn đều là bại tướng dưới tay tao!”
Advertisement
Thịnh Trạch Dung nhìn mà không nói ra lời, cậu ta cảm thấy anh hai không bình thường.
“Tắt máy rồi.”
Thịnh Hàn Ngọc cầm áo khoác lên, đứng dậy hôn lên trán Thời Du Huyên một cái rồi nói: “Ngoan, em ngủ trước đi, anh qua bên đó xem một chút.”
“Không, em đi với anh.” Thời Du Huyên nói.
Anh nhìn cô đầy cưng chiều, xoa nhẹ tóc cô nói: “Ngoan, anh đi xem một chút rồi về, em chờ anh về, anh mang cho em bánh tiêu và sữa đậu nành.”
Thời Du Huyên thích nhất là ăn bánh kếp trái cây và bánh tiêu sữa đậu nành ở quầy ăn vặt bên ngoài. Mỗi sáng sớm Thịnh Hàn Ngọc đều sẽ lái xe đi mua, anh thích tự thân vận động hơn, những chuyện như thế này đều tự mình làm, chưa bao giờ để người giúp việc làm thay.
“Em không, em muốn đi theo anh.” Cô cực kỳ cố chấp ôm ống tay áo của Thịnh Hàn Ngọc.
Thịnh Hàn Ngọc không biết phải làm sao: “Em nghe lời anh.”
“Không có chuyện nghe hay không nghe, dù sao em cũng phải đi với anh, tụi mình mang thêm mấy vệ sĩ nữa đi.”
Hai người không nói thẳng ra, nhưng trong lòng hắn đều đã cân nhắc tới, đến nhà họ Thịnh có lẽ sẽ có nguy hiểm, nếu không cũng sẽ không có cảnh một người kiên quyết muốn đi một mình, còn một người thì kiên quyết phải đi theo!
Cuối cùng hai người đều lùi một bước: Thời Du Huyên đi theo anh nhưng lúc đến nhà họ Thịnh thì chỉ có thể ngồi chờ trong xe, không cho cô vào cửa.
Thương lượng xong xui hết rồi nhưng sau khi đến nhà họ Thịnh, Thời Du Huyên lại không đếm xỉa gì đến nội dung cuộc nói chuyện ban nãy.
“Em muốn đi vào với anh, em không ở lại bên ngoài đâu.”
Thịnh Hàn Ngọc kiên trì: “Không được, đã nói xong xuôi hết rồi, em không được đổi ý”
Anh không chỉ kiên trì không cho cô đi theo mà còn để lại thêm hai tên vệ sĩ ở ngoài xe để bảo vệ cô.
“Hàn Ngọc, hay là chúng ta báo cảnh sát đi? Em cảm thấy chỗ này không ổn lắm.” Thời Du Huyên nắm lấy vạt áo anh, không để cho anh đi.
Trong nhà là một mảng tối đen như mực, không lọt một chút ánh sáng.
Nếu như nói là người bên trong đều đã đi ngủ, tắt hết đèn cũng là bình thường, nhưng trong sân, ngay cả một ngọn đèn nhỏ cũng không có, chuyện này rất không bình thường.
Buổi tối, trong sân sẽ bật đèn sáng lên, đến tận bây giờ vẫn có thói quen đó.
“Không thể báo cảnh sát, anh vào xem trước rồi nói, em ở lại ngoài đây, lỡ như anh ở trong đó gặp nguy hiểm thì em lập tức báo cảnh sát.”
Hai người vừa đạt được thỏa thuận, điện thoại Thịnh Hàn Ngọc đã vang lên, là một số lạ.
Giờ này mà vẫn gọi điện thoại đến thì hẳn không phải ai khác, sau khi nối máy thì quả nhiên là giọng nói bén nhọn của Thịnh Dự Khải vang lên: “Thịnh Hàn Ngọc, hơn nửa đêm hai người đến chỗ rách nát này rải cẩu lương à? Muốn vào thì vào cùng nhau đi, đừng có kiểu một người vào một người ở ngoài, làm như tôi là mãnh thú vậy.”
Cửa có camera, vị trí hai người đứng vừa lúc nằm trong phạm vi của camera, Thịnh Dự Khải có thể biết hai người đến thì cũng không phải là điều kỳ lạ gì.