Chó con không thể làm, nhưng ngày mai vẫn phải đi bệnh viện, thuốc vẫn phải uống đấy.
Thịnh Hàn Ngọc ra ngoài tìm quản gia hỏi hai viên thuốc dạ dày, sau đó một tay cầm thuốc một tay cầm ly nước, dỗ cô uống thuốc như dỗ con nít: “Ngoan, uống thuốc”
Người vừa mới nãy tràn đầy hạnh phúc trên gương mặt, giờ đây lại nhanh chóng xụ xuống: “Không uống”
Cô ghét nhất là phải uống thuốc, huống chi giờ cũng không phải là cần thiết mà bây giờ cô đã ổn hơn rồi.
“Ngoan, nếu không thì em uống một viên thôi?”
Advertisement
Thịnh Hàn Ngọc cũng cảm thấy mấy thuốc như thế này, nếu có thể không uống thì tốt nhất là không uống, nhưng anh sợ cô sẽ lại khó chịu.
Nếu như đổi lại là bản thân anh có chỗ khó chịu, anh cũng không để tâm lắm, để đó rồi cũng hết thôi, nhưng đây là vợ nhỏ của mình, anh không muốn để cô phải ốm bệnh một chút nào.
“Ừm, một viên thì được.”
Thời Du Huyên nghe lời há miệng, Thịnh Hàn Ngọc đút cho cô viên thuốc dạ dày rồi đưa nước qua, tận mắt nhìn thấy cô nuốt xuống.
Thế nhưng lúc anh xoay người đi, cô gái nhỏ ở phía sau lại hiện lên nụ cười giảo hoạt, nhanh chóng “oe” ra viên thuốc dạ dày vừa mới uống khi nãy.
Thời Du Huyên không có thói quen uống thuốc, từ nhỏ thân thể đã rất khỏe mạnh rồi.
Dạ dày không thoải mái chẳng qua là hậu di chứng vì khi còn bé đã bữa đói bữa no, khó chịu cũng không cần uống thuốc, để một chút thì hết thôi.
Có điều lần này hình như hơi lâu hơn bình thường.
Kim đồng hồ trên tường đã chỉ đúng hai giờ sáng, Thịnh Hàn Ngọc và Thời Du Huyên vẫn còn chưa ngủ, bởi vì em ba vẫn còn chưa về.
Thời Du Huyên đề nghị: “Hay là gọi điện thoại hỏi xem? Đừng hỏi chuyện khác, chỉ hỏi tối nay ăn gì, được không?”
Đã đến giờ này vẫn còn chưa về, hơn nữa ngay cả điện thoại cũng không có một cuộc, Thịnh Hàn Ngọc cũng cảm thấy không ổn lắm.
Khi em ba ra ngoài có nói lúc về sẽ không ở lại nhà lớn.
Hơn nữa cậu ta và Thịnh Dự Khải từ nhỏ đã có quan hệ không tốt, lần này trở về là để thăm nhà nhưng Thịnh Hải và Bách Tuyết cũng đều không ở đây, cậu ta càng không thể nào ở lại.
Lui lại một bước nữa mà nói, cho dù muốn ở lại, cậu ta cũng nên gọi một tiếng chứ!
Không đúng, càng nghĩ càng cảm thấy sai.
Thịnh Hàn Ngọc quyết định gọi cho em ba, bên kia lại chỉ có tiếng chuông vang lên nhưng không có người nhấc máy.
"Reng, reng, reng..."
"Reng, reng, reng..."
Điện thoại đặt trên bàn nhà họ Thịnh vẫn đang đổ chuông liên tục.
Trên màn hình hiển thị: Anh cả.
Cậu ta bị trói lại trên ghế, trừng mắt giận dữ nhìn anh hai... Không đúng, là Thịnh Dự Khải!
Từ khi hai người nói chuyện đến mức không nói được nữa, Thịnh Dự Khải đã trói cậu ta lên ghế, cậu ta không có người anh như thế.
"Um... um..."
Thịnh Trạch Dung muốn thử dùng miệng đẩy miếng băng dính ra, liều mạng giãy giụa nhưng cố gắng cả buổi trời vẫn không hiệu quả, tất cả đều phí công vô ích.
Thịnh Dự Khải không đeo mặt nạ, con rùa xấu xí đang bò trên mặt anh hòa cùng với vẻ đắc ý đang tỏa hiện rõ trên đó.
Anh ta kỳ quái nói: “Đừng làm chuyện vô ích. Tôi cũng không ngại nói cho cậu biết, sợi dây thừng này là cố ý chuẩn bị cho cậu đấy, cực kỳ rắn chắc.
“Cho dù trói lên con voi cũng không thể giãy ra được, sức lực của cậu có thể mạnh hơn voi sao?”
"U'm... um."
Thịnh Trạch Dung không có cách nào trả lời được, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn người trước mặt, dùng ánh mắt biểu đạt sự bất mãn và tâm tình đang tức giận của mình.
Điện thoại trên bàn vẫn tiếp tục đổ chuông không ngừng, ban đầu Thịnh Dự Khải cố ý để trên bàn cho em trai mình nghe mà suốt ruột, nhưng sau đó nó vẫn cứ reo liên tục làm anh. ta nghe cũng cảm thấy phiền.
Thịnh Dự Khải giơ tay cầm điện thoại lên, sau đó để Thịnh Trạch Dung nhìn, rồi chậm rãi ném vào bình nước thủy tinh, vậy mà vẫn còn reo!
Điện thoại này của Thịnh Trạch Dung là loại chống nước.
Cho dù đang ở trong nước nhưng vẫn vang lên không ngừng, Thịnh Dự Khải đột nhiên giận dữ cầm bình nước lên mạnh mẽ quăng xuống đất.
“Lách cách.”
Mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy trên nền nhà, nước cũng vung vẩy khắp nơi.
Chỉ có điện thoại của Thịnh Trạch Dung vẫn kiên cường reo lên từ nãy giờ, trên màn hình xuất hiện thêm một vết nứt nhỏ nhưng không hề ảnh hưởng đến chuyện nó vẫn đổ chuông.
“Khốn kiếp, ai bảo mày khi dễ tạo, các người đều khi dễ tao..”
Thịnh Dự Khải nhảy cẫng lên hung hăng dùng giày da đạp lên điện thoại, vừa đẹp vừa mắng: “Đồ khốn, ngay cả mày cũng khi dễ tạo, một chiếc điện thoại nho nhỏ tao còn không làm được gì à?”